Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 38: Điểm bất đồng

Chương Trước Chương Tiếp

Kiều Gia Kình bất đắc dĩ lắc đầu, nói, “Trong chốc lát không thể nói rõ ràng chuyện này, ta khuyên ngươi nên mặc kệ nàng.

“Ngươi thật tốt. Đôi mắt nữ nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm chiếc áo khoác trên người mình, lại liếc nhìn Chương Thần Trạch, “Đáng tiếc ngươi không phải nam nhân, nếu không ta chắc chắn sẽ ngủ với ngươi.

“Ngủ? Chương Thần Trạch bị cô nương này dọa giật nảy mình, “Ngươi đang nói mê sảng gì thế?

“Đã không thể ngủ, vậy ta cho ngươi ăn cái này…

Nàng mở bàn tay bẩn thỉu ra, trong tay nắm một cánh tay hài tử đã nấu nát.

Đôi mắt Chương Thần Trạch trợn lên, không nói được một câu nào, nàng chỉ có thể vô thức lùi lại.

“Sao thế? Kiều Gia Kình bị Chương Thần Trạch chặn tầm mắt, không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy vị đại luật sư vênh vang đắc ý này lùi lại mấy bước, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất bẩn thỉu.

“Ngươi… Ngươi… Chương Thần Trạch đưa tay chỉ nữ nhân viên cửa hàng.

Mọi người cũng nhìn về phía tiếng kêu, phát hiện trong lòng bàn tay mở ra của nữ nhân viên cửa hàng có một đoạn cánh tay nhỏ, cánh tay kia vô cùng nhỏ nhắn không giống người trưởng thành, huống hồ bên trên còn có ngón tay rõ ràng, tuyệt đối không phải động vật gì.

Xem ra nữ nhân viên cửa hàng này thật sự đun nấu một hài tử.

Lúc này cánh tay hài tử đang tản ra hương thơm mê người.

Tề Hạ thấy cảnh này lại suy nghĩ đến hoàn cảnh trong căn phòng kỳ quái kia, lập tức hiểu ra điều gì đó.

“Đây là… Heo con? Tề Hạ dò hỏi.

“Không sai. Nữ nhân viên cửa hàng gật đầu, “Các ngươi không ăn sao?

Tề Hạ nghiêm mặt, lại hỏi, “Ngươi nói muốn chúng ta ngủ với ngươi, vậy ngươi có thể ăn heo con, là ăn loại heo con này sao?!

“Ừm. Nữ nhân viên cửa hàng đờ đẫn nhìn Tề Hạ, “Heo con ăn rất ngon.

Nơi này có mùi máu tươi rất nồng, bắp đùi của nữ nhân viên cửa hàng và trên giường đều có vết máu, Tề Hạ đoán không sai, nữ nhân này vừa sinh nở không lâu, tiếp theo lại đun nấu hài tử.

Nàng để nam nhân ngủ với nàng chỉ vì ăn hài tử.

“Ta suy đoán một năm mới có thể ăn heo con một lần. Nữ nhân viên cửa hàng mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè, “Ta chỉ muốn hỏi xem trong các ngươi có ai bằng lòng ngủ với ta không? Ta có thể dùng móng heo đổi với các ngươi…

“Ta, chúng ta không ăn… Cảnh sát Lý lắc đầu.

“Đã không ăn… Vậy thì thôi… Nàng lục lọi một chút, nhét cánh tay hài tử đã nấu nát vào trong túi quần áo, lại lau dầu trên tay mình.

Chương Thần Trạch thấy chiếc áo mình mặc lên người đối phương bị làm ra như vậy, cũng không dám nói lời nào.

Trước đó nàng chưa từng nghĩ đun nấu thịt người lại có nhiều mỡ đông như vậy.

Điềm Điềm từ từ đi đến bên cạnh nữ nhân viên cửa hàng, vẻ mặt phức tạp nói với nàng: “Cô nương, thứ ngươi ăn không phải heo con, là hài tử…

“Hài tử? Đôi mắt vô hồn của nữ nhân viên cửa hàng đảo quanh, “Cái đó là heo con, nó đột nhiên xông tới, cùng đụng ta bị đau.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, không có ai tiếp lời.

“Hắc… Ta lại đói bụng. Nữ nhân viên cửa hàng nhướn mày, “Ta đi uống canh thịt heo, có thể ăn no bụng thật tốt.

Nói xong, nàng xoay người, lại đi vào phòng nghỉ nhân viên, trước khi đóng cửa hình như nàng nhớ tới điều gì đó, lại cười khúc khích nói với mọi người, “Mời tùy ý chọn lựa!

Sau đó nặng nề đóng cửa lại.

Mấy người im lặng một lúc lâu, bầu không khí rất kiềm chế.

Cuối cùng vẫn là Tề Hạ phá vỡ sự im lặng, mở miệng nói chuyện.

“Các vị, dù mười ngày sau nơi rách nát này không bị hủy diệt, chúng ta cũng không thể trở về thế giưới hiện thực. Tề Hạ đưa tay sờ trán, “Nếu phải vĩnh viễn ở lại nơi này, sớm muộn gì chúng ta cũng điên giống nàng.

Lần này cảnh sát Lý không phản đối Tề Hạ nữa.

Hắn ta cũng đang do dự, ở trong thành thị rõ ràng không bình thường này, dưới bầu trời màu đỏ sậm, mặt trời màu vàng đất, nhân loại có thể giữ được lý trí bao lâu?

Trong phòng vang lên tiếng đồ làm bếp va chạm nhau, nghe hình như nữ nhân viên cửa hàng lại múc cho mình một bát sơn hào hải vị, lúc này đang ăn như gió cuốn.

Chỉ cách một cánh cửa, nữ nhân đang ăn hài tử do mình vừa sinh ra.

Tất cả mọi thứ nơi này đều quá khác thường.

“Ta muốn đi xem thử. Tề Hạ mở miệng nói, “Các ngươi không tò mò sao? Rốt cuộc nơi này là đâu? Những người này đều là người sao? Thành thị có biên giới không? Bên ngoài là cái gì? Chúng ta tới như thế nào, lại phải đi ra ngoài như thế nào?

So với nói là “tò mò, biểu cảm trên mặt mọi người càng giống như sợ hãi.

“Ta chỉ cảm thấy nơi này có nguy hiểm ở khắp mọi nơi… Tiếu Nhiễm lắc đầu, nói với Tề Hạ, “So sánh với tham gia những ‘trò chơi’ kia, ta thà rằng tìm một chỗ an toàn ở lại.

“Mỹ nữ, nơi này không có đồ ăn không có thức uống. Kiều Gia Kình sờ bụng nói, “Chúng ta muốn mạng sống, cũng không thể thật sự đi ăn heo con kia chứ?

Không cần nói cũng biết lập trường của hắn ta, so với ngốc nghếch chờ chết ở đây, hắn ta cũng muốn đi xem thử.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️