Bác sĩ Triệu khó xử nhìn Tề Hạ, Tề Hạ không biết nên trả lời như thế nào.
“Cái này dùng được không? Tề Hạ nhỏ giọng hỏi.
“Vấn đề không lớn. Bác sĩ Triệu gật đầu, “Kim y học dùng để khâu sẽ thường dùng loại cong, chỉ cần đủ sắc bén là được.
Tề Hạ suy nghĩ một lát, mở miệng nói với nữ nhân viên cửa hàng, “Cô nương, chúng ta không có tiền, có thể dùng đồ đổi với ngươi không?
“Tiền? Đôi mắt nữ nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm Tề Hạ như đang nghĩ xem “tiền có nghĩa là gì, qua một lúc lâu nàng mới mở miệng nói, “Ta không cần tiền, ngươi ngủ cùng ta.
“Ngủ? Bờ môi Tề Hạ khẽ nhúc nhích, “Có ý gì?
“Chúng ta ngủ xong một giấc thì có thể ăn heo con! Nữ nhân viên của hàng lộ ra chút điên cuồng, sau đó lại chảy nước bọt.
Nói xong, nàng đi tới bên giường bẩn thỉu, xoay người ngồi xuống, sau đó vỗ vị trí bên cạnh mình.
Vị trí kia vừa hay có một vết máu khô khốc rất lớn.
“Đến đi, mau tới đây.
Nữ nhân viên cửa hàng nhanh chóng cởi áo của mình, nàng không mặc thứ gì ở bên trong, thân thể khô quắt dính đầy bùn bẩn và vết máu trông như khô lâu.
Kiều Gia Kình im lặng một lúc lâu, mới dùng cùi chỏ đẩy Tề Hạ, nói, “Ngươi hiến thân đi.
“Tại sao ngươi không đi? Tề Hạ tức giận nói.
“Lão bản gọi ngươi đấy. Kiều Gia Kình cười trên nỗi đau của người khác nói, “Không nghe thấy dao? Chỉ cần ngươi ngủ với nàng, chúng ta có thể ăn heo con trong nồi của nàng, huống hồ tác giả cũng đang đợi lưỡi câu này cứu mạng đấy. Ngươi làm thế nào cũng tính là công đức vô lượng…
Còn chưa đợi Tề Hạ đáp lời, nữ nhân viên cửa hàng như nghe được lời của Kiều Gia Kình, thế là quay sang nói với hắn ta, “Ngươi cũng có thể đến! Bốn người các ngươi đều có thể đến!
“A? Kiều Gia Kình ngạc nhiên, “Ta?
“Làm cái gì… Cuối cùng cảnh sát Lý không nhịn được, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, tình huống trước mắt hoàn toàn vượt ra khỏi sự nhận biết của hắn ta, “Cô nương, ngươi mưu đồ gì thế? Chúng ta đến để mua đồ, vì sao ngươi còn muốn kéo cả mình vào?
“Ta… Nữ nhân viên cửa hàng mở to hai mắt nhìn, đột nhiên rống to, “Ta muốn ăn heo con!!
Nói xong, nàng như nhớ ra cái gì đó, vội vàng đặt lưỡi câu và dây câu trong tay lên giường, sau đó chạy đến bên cạnh nồi sắt nhìn vào bên trong.
“Heo con… Đừng để nấu hỏng…
Nàng hơi lo lắng cầm lấy một nhánh cây chọc vào trong nồi mấy lần.
Tề Hạ nhân lúc này lặng lẽ đi đến bên giường, sau đó cầm lấy lưỡi câu và dây câu, quay đầu giao cho bác sĩ Triệu, nói: “Đi cứu người trước, chúng ta đối phó nơi này cho.
“Được!
Bác sĩ Triệu cầm lưỡi câu và dây câu đi ra ngoài, tìm một tảng đá coi như sạch sẽ ở dưới đất bắt đầu xử lý lưỡi câu, hắn ta dùng dăm ba câu kể lại tình huống trong phòng cho mấy nữ sinh.
Điềm Điềm là người chuyên nghiệp vẫn không thể hiểu được hành động của nữ nhân viên cửa hàng trong phòng.
“Đừng quan tâm những thứ này, Tề Hạ nói rất đúng, cứu người trước đi. Lâm Cầm nhận dây câu, lại quay đầu hỏi thăm tình hình của Hàn Nhất Mặc.
Bác sĩ Triệu dùng tảng đá mài sạch rỉ sắt ở trên lưỡi câu, sau đó cố gắng mài nó càng sắc bén hơn, Lâm Cầm cùng ngồi bên cạnh sắp xếp lại dây câu rối tung.
“Tạm được rồi… Sau khi bác sĩ Triệu xác định tất cả đã chuẩn bị xong, quay đầu nói với Hàn Nhất Mặc, “Ta sẽ gỡ cây xiên xuống cho ngươi, sau đó khâu lại vết thương.
“Được… Hàn Nhất Mặc khẽ gật đầu.
“Nhưng chúng ta không có thuốc tê. Bác sĩ Triệu khó xử nói, “Cơn đau này sẽ vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ngươi.
“Không sao… Ít nhất ta còn sống sót, đúng không? Hàn Nhất Mặc cười khổ một cái hỏi.
“Nếu vết thương không nhiễm trùng… Sống sót không phải vấn đề.
“Vậy thì được… Làm đi…
…
Trong phòng, ba nam nhân đứng sau lưng nữ nhân viên cửa hàng nhìn nàng khuấy cái nồi.
Nàng cũng không mặc quần áo nhưng trong lòng ba nam nhân không có chút gợn sóng nào, thậm chí hơi muốn chạy trốn.
“Này, tên lừa đảo. Kiều Gia Kình khẽ hỏi, “Ngươi trộm ‘hàng’ của người ta, chút nữa nàng tức giận thì làm sao bây giờ?
“Ta không biết. Tề Hạ lắc đầu.
Cảnh sát Lý đứng bên cạnh im lặng một lúc, nhỏ giọng nói, “Không phải chúng ta còn có ‘đạo’ sao? Không biết nàng có muốn không?
“Vậy sao được?! Kiều Gia Kình hơi không vui nói, “Đó là ‘đạo’ mà tất cả chúng ta dùng mạng đổi lấy, ngươi cứ đưa cho tên điên này như vậy sao?
“Chúng ta đang cứu mạng người đấy!
Hai người đang tranh luận, nữ nhân viên cửa hàng chậm rãi quay đầu lại.
Dường như nàng đã yên tâm hơn, vẻ mặt thản nhiên đi đến bên giường, hiện tại lưỡi câu và dây câu đặt ở đó đều đã biến mất.
Nàng hơi do dự nhìn giường một chút, như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn: “A?
Nhưng chẳng mấy chốc nàng đã lắc đầu, nói, “Đúng rồi… Ngủ. Bốn người các ngươi ai tới trước?
Nữ nhân viên cửa hàng ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, vẻ mặt lại hoảng hốt một chút, hỏi, “Không phải bốn người? Các ngươi vẫn luôn là ba người sao? Được rồi, ba người cũng được.