“Có kim khâu không? Tề Hạ mặt không đổi sắc hỏi nhân viên cửa hàng.
“Kim… Khâu? Đôi mắt vô hồn của nhân viên cửa hàng khẽ nhúc nhích, sau đó đưa tay ra mô phỏng động tác xe chỉ luồn kim, “Ngươi nói là… Loại kim khâu này?
Lúc này mọi người mới phát hiện trên tay nàng dính đầy vết máu khô cạn đen nhánh, rất là dọa người.
Tề Hạ lại đi về phía trước một bước, nói, “Chính là loại kim khâu này, ngươi có bán không?
“Tên lừa đảo, ngươi… Trước khi Kiều Gia Kình quen biết Tề Hạ từng cảm thấy mình là người to gan nhất trên đời, nhưng hôm nay ngay cả hắn ta cũng không dám nói chuyện với nữ nhân này, “Nữ nhân này không bình thường, ngươi không nhận ra sao?
“Nhận ra thì sao? Tề Hạ bình tĩnh nói, “Tình huống của chúng ta còn tồi tệ hơn hiện tại được sao.
Nữ nhân viên cửa hàng ngơ ngác suy nghĩ một lát, đột nhiên mở tấm ngăn mở quầy thu ngân ra, đi ra ngoài.
Lúc này mọi người mới thấy rõ cả người nàng.
Trên người nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa bẩn vừa dài rộng, trông không phù hợp như là quần áo được máng lên móc áo.
Không biết trên áo sơ mi dính thứ gì cảm giác giống dầu lại như máu.
Áo sơ mi gần như dài đến đầu gối của nàng, nửa người dưới của nàng như không mặc quần, trên đùi toàn là vết máu khô khốc.
Tề Hạ khẽ nhíu mày muốn lùi lại một bước, lại bị nữ nhân viên cửa hàng túm lấy cổ tay.
Hắn cảm giác cổ tay của mình như bị một sợi dây leo già cỗi cuốn lấy, khô cằn lại đau đớn.
“Chỗ ta có!! Nữ nhân viên mở miệng lộ ra hàm răng vàng khè, “Có ‘kim khâu’! Ngươi đi theo ta!
Tay của nàng không ngừng chỉ vào “phòng nghỉ nhân viên, như muốn Tề Hạ đi vào với nàng.
Mọi người thật sự bị nàng dọa sợ, nhìn từ biểu hiện của nữ nhân trước mắt, đi vào với nàng thật sự không phải một ý kiến hay.
“Được rồi… Chúng ta không mua nữa! Kiều Gia Kình đi lên muốn kéo tay nữ nhân này ra, “Ngươi buông ra trước.
Nhưng nữ nhân viên cửa hàng như không nghe được, vừa lôi kéo Tề Hạ di chuyển bước chân, vừa nở một nụ cười vui vẻ.
“Trong phòng này có ‘kim khâu’! Ngươi đến đi!
Thậm chí sức lực của nàng còn lớn hơn cả hai nam nhân trưởng thành là Kiều Gia Kình và Tề Hạ.
“Này!! Nhanh đến giúp đỡ! Kiều Gia Kình quay đầu rống lên.
Cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu lấy lại tinh thần, cũng vội vàng xông tới.
Nữ nhân viên cửa hàng không khỏi bước nhanh hơn.
Tề Hạ chỉ cảm thấy một luồng sức lực to lớn kéo lấy mình, hoàn toàn không cách nào tránh thoát.
Hai người vốn cách phòng nghỉ nhân viên không xa, bây giờ chỉ đi sáu bảy bước đã đến trước của phòng.
Bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý đang lôi kéo Tề Hạ ra ngoài, không ngờ nữ nhân viên cửa hàng đột nhiên thả lỏng tay.
“A!
Một tiếng kêu lên, mấy người suýt thì ngã sấp xuống.
Sau khi mấy người đứng vững, đã thấy nữ nhân viên cửa hàng cũng không để ý mấy người nữa, ngược lại xoay người đi vào bên trong, lục tung tìm kiếm đồ vật trong phòng.
Bốn nam nhân còn chưa tỉnh hồn quan sát căn phòng một chút.
Nơi này sạch sẽ hơn bên ngoài một chút, trong xó xỉnh xếp một cái giường, đệm chăn đều đã ngả vàng, phía trên còn có rất nhiều vết máu trông khá mới mẻ.
Ở một góc khác, trên một cái lò thô sơ đặt một cái nồi sắt loang lổ vết rỉ, bên trong đang đun nấu cái gì đó sôi ùng ục.
Nữ nhân viên cửa hàng nhắm mắt làm ngơ với tất cả, đang lật tới lật lui trong một cái rương cũ kỹ.
“Đang ở đâu… Kim khâu… Nàng không ngừng vứt đồ trong rương ra ngoài, trong đó có lon nước, có tạp chí cũ, còn có nồi bát chậu bồn.
Kiều Gia Kình sờ mũi của mình, nhìn về phía chiếc nồi sắt kia.
“Lại nói, ta thật sự rất đói. Hắn ta khẽ nói với Tề Hạ, “Nếu nàng không phải nữ nhân điên thì tốt, ta muốn hỏi nàng có thể cho ta ăn chực bữa cơm không.
Tề Hạ nhìn nồi sắt một cái, bên trong đang nấu thứ gì đó màu trắng.
Hắn cũng cảm thấy hơi đói.
“Đồ ở chỗ này mà ngươi cũng dám ăn? Cảnh sát Lý hỏi, “Ai biết thứ kia bẩn đến mức nào…
“Nhưng ngửi mùi rất thơm.
Kiều Gia Kình nói không sai, thứ trong chiếc nồi sắt này lại tản ra hương thơm khắp phòng, bao trùm cả mùi hôi thối.
“Ngươi đang nấu cái gì? Kiều Gia Kình đánh bạo hỏi, xem ra hắn ta thật sự muốn chia một miếng.
“Heo con. Nữ nhân viên cửa hàng trả lời.
“Heo con?
Kiều Gia Kình hứng thú, đang muốn đến gần nồi sắt xem một chút, nữ nhân viên cửa hàng lại kêu lên một tiếng.
“A! Tìm được!
Chỉ thấy nàng xoay người, hai tay đưa lên một thứ, hào hứng nói với mọi người: “Nhìn đi! Kim khâu!
Cảnh sát Lý lại gần xem xét, sắc mặt hơi khó xử.
Đó không phải “kim khâu gì, mà là một cái lưỡi câu rỉ sét, cộng thêm một bó dây câu tạp nham.
Hắn ta xoay người nhìn về phía bác sĩ Triệu, dùng ánh mắt ra hiệu với hắn ta một chút.
Bác sĩ Triệu hơi suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm lưỡi câu và dây câu mở miệng hỏi: “Cô nương, còn có kim khâu khác không?
“Không có. Nữ nhân viên cửa hàng lắc đầu, “Chỉ có cái này, các ngươi có mua không?