Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 33: Nhân viên cửa hàng

Chương Trước Chương Tiếp

Kiều Gia Kình không nói hai lời, nhấc cánh tay kia của Hàn Nhất Mặc lên, cười khổ một cái nói, “Đi xem chút đi, nếu có chút đồ ăn thì càng tốt hơn.

Mọi người chậm rãi đi về phía trước.

Cảnh tượng nơi này cùng với mùi hương cổ quái lúc nào cũng có khiến tinh thần của mọi người hơi mất tập trung.

Cửa hàng tiện lợi ở vị trí trung tâm một con đường, cửa thủy tinh đã hoàn toàn vỡ vụn, bảng hiệu cũng sập một nửa.

Ngay lúc mọi người sắp đi vào trong cửa, lại chậm rãi dừng bước.

Đối diện cửa hàng tiện lợi có một nhà hàng, một bóng người đang đứng trước cửa nhà hàng.

Hắn ta đội mặt nạ đầu trâu, mặc tây trang màu đen, chắp tay sau lưng như một bức tượng.

Trong lòng của mọi người không khỏi hơi căng thẳng.

Những người đeo mặt nạ động vật này đều là kẻ điên.

Hiện tại hắn ta đứng ở chỗ này, chẳng lẽ muốn ban bố “thử thách gì đó sao?

Mấy người cẩn thận chờ đột một lát, phát hiện người đầu trâu kia hoàn toàn không nhúc nhích, hắn ta không chỉ không nói gì, thậm chí nhìn cũng không nhìn mấy người lấy một cái.

Lúc này mọi người mới to gan hơn, lại dịch về phía trước mấy bước, đi tới cửa hàng tiện lợi kia.

“Là người giả sao? Điềm Điềm cẩn thận hỏi.

Tề Hạ cẩn thận nhìn người đầu trâu, con mắt dưới mặt nạ của hắn ta còn hơi chuyển động, không phải người giả, hình như đang bảo vệ nhà hàng sau lưng.

“Quan tâm hắn là ai, chúng ta coi hắn không tồn tại. Cảnh sát Lý quay người mở cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi.

Cửa vừa mở ra, một mùi hương buồn nôn đập vào mặt.

Vốn mùi hương ở tòa thành thị này đã rất “nặng nề, mùi hương trong cửa hàng tiện lợi càng không ổn.

Mùi tanh, mùi thối, mùi đốt cháy khét xen lẫn từng sợi khí nóng quanh quẩn ở trong căn phòng này.

Ngửi qua thấy những mùi hương này còn rất mới, hình như vừa tản ra.

“Ọe…

Luật sư Chương Thần Trạch không chịu nổi, trực tiếp khom người nôn khan.

Điềm Điềm hơi lo lắng nhìn nàng, hỏi, “Đại luật sư, ngươi không sao chứ?

“Ta không sao… Chương Thần Trạch lau miệng, nhìn về phía Điềm Điềm nói, “Trông ngươi hình như không bị ảnh hưởng chút nào…

Vẻ mặt Điềm Điềm hơi mất tự nhiên, chỉ có thể cười khổ một cái nói, “Có lẽ có liên quan với nghề nghiệp của ta… Ta từng ngửi thứ càng khó ngửi hơn.

“Đừng… Đừng nói nữa… Chương Thần Trạch suýt nữa nôn ra.

Tra che miệng mũi đi vào trong phòng, phần lớn kệ hàng bên trong đều đổ trên mặt đất, sàn nhà đen như mực, sền sệt, không biết là những thứ gì.

“Thật buồn nôn… Kiều Gia Kình nhíu mày nhìn đồ vật bẩn thỉu ở trên mặt đất, “Loại mùi thối xộc vào mũi này, không phải là vật bài tiết chứ?

Vật bài tiết?

Tề Hạ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Gia Kình.

Đó là một quan điểm rất thú vị.

Nói cách khác nơi này ngoại trừ chín người bọn họ và mặt nạ động vật bên ngoài vẫn còn có người khác.

Hoặc là nói… “Đồ vật khác.

Người này hoặc là “đồ vật như đã sinh sống ở chỗ này thật lâu, nếu không cũng không có khả năng để lại vật bài tiết đầy đất.

Mọi người tìm kiếm xung quanh một chút, căn bản không tìm thấy kim khâu và băng gạc, bên ngoài cửa hàng tiện lợi này cũng không thấy tiệm thuốc hoặc là phòng khám bệnh, mù quáng đi ra ngoài tìm, e rằng Hàn Nhất Mặc không kiên trì được lâu như vậy.

“Vậy phải làm sao bây giờ… Cảnh sát Lý hai tay chống nạnh, bất đắc dĩ nhìn về phía bác sĩ Triệu như đang trưng cầu ý kiến của hắn ta.

Còn chưa đợi bác sĩ Triệu nói chuyện, phía sau quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi đã phát ra tiếng động, cửa phòng nghỉ nhân viên từ từ mở ra.

Chín người quá sợ hãi lập tức lùi lại mấy bước, nhìn về phía cánh cửa từ từ mở ra.

Một bóng người gầy yếu lao ra từ sau cánh cửa.

Tập trung nhìn kỹ, người đi ra ngoài là một cô nương gầy đến không thành hình người, căn bản không nhìn ra tuổi tác.

Hai má của nàng trũng xuống thật sâu, đôi mắt lồi ra ngoài, dường như cả khuôn mặt cũng không có mấy lạng thịt.

Nàng mấp máy đôi môi không khốc, tò mò nhìn về phía mấy người.

Sau khi ngây người ngắn ngủi, nàng như kịp phản ứng vội vàng sửa lại quần áo cũ nát dơ dáy bẩn thỉu của mình, dùng giọng nói khàn khàn mở miệng nói, “Hoan nghênh ghé thăm…

Hoan nghênh… Ghé thăm?

Cảnh sát Lý cẩn thận suy nghĩ ý của những lời này, có vẻ như đã hiểu.

“Ngươi là… Nhân viên cửa hàng?

Nữ sinh gật đầu, “Ừm.

Mọi người không nói gì nữa, vì việc này có vẻ rất không hợp lý.

Chưa nói đến vì sao nơi này còn có những nhân loại khác, dù nàng thật sự là “nhân viên cửa hàng, vì sao lại làm việc trong một cửa hàng tiện lợi hoàn toàn rách này này chứ?

Nhân viên cửa hàng thấy mọi người không có động tác, chỉ có thể nói một câu mang tính thăm dò, “Mời tùy ý lựa chọn.

Tuy nói thì nói thế nhưng nơi này đâu có không gian để “lựa chọn?

Có mấy kệ hàng không có thương phẩm, đồ vật còn lại cũng mục nát, dính đầy thứ ô uế.

Đôi mắt ngây ngốc của nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm mấy người.

Ánh mắt kia khiến mấy nữ sinh hơi sợ hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️