Mùi vị kia như mấy tỉ người trên toàn thế giới đã chết, sau đó mùi hư thối tản ra trong không khí, mùi hư thối này hấp dẫn vô số côn trùng tranh nhau ăn.
Chúng nó sinh sôi rất nhiều, lại chết đi rất nhiều, sau đó mục nát.
Mùi hư thối tràn đầy trời đất này lắng đọng một đoạn thời gian, chờ đến khi chúng nó không còn gay mũi nữa sẽ biến thành hương vị nặng nề như hiện tại.
Qua một lúc lâu Tề Hạ mới tỉnh táo lại, sau đó mở to mắt nhìn, lại phát hiện trước mắt là một cảnh tượng khiến người ta tuyệt vọng.
Bọn họ đang đứng trong một hành lang không nhìn thấy điểm cuối, trần nhà nơi này thấp bé lại kiềm chế, vẫn kéo dài theo dãy hành lang này.
Hai bên hành lang có vô số cánh cửa gỗ đang từ từ mở ra, cũng giống như cánh cửa gỗ ở sau lưng bọn họ.
Không lâu sau, phía sau cánh cửa gỗ bắt đầu xuất hiện từng bóng người.
Phần lớn đều là người đeo mặt nạ máu me khắp người, từ xa nhìn lại chỉ có rất ít cánh cửa có người bình thường đi ra.
Những người được gọi là “người bình thường kia cũng vẻ mặt mệt mỏi, run rẩy.
Bọn họ cũng sống sót giống Tề Hạ.
“Tình huống như thế nào… Hàn Nhất Mặc yếu ớt hỏi, “Không chỉ có chín người chúng ta bị bắt đến sao?
Sắc mặt Tề Hạ đặc biệt nặng nề, tình huống trước mắt vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Tổ chức này bắt vô số người, sau đó tiến hành trò chơi giết người?
“Thế nhưng… Người sống sót thật sự quá ít… Chương Thần Trạch thầm than một tiếng.
Ngước tầm mắt nhìn cánh cửa tính bằng ngàn, lại chỉ vài người đi ra.
Thậm chí tình huống “tất cả thành viên sống sót như phòng Tề Hạ cũng không thấy được cái nào.
“Các vị, mời.
Người đầu rắn vung tay sang một bên, ra hiệu mọi người đi về hướng này trước, sau đó đứng cạnh cửa chắp tay, xem ra hắn không định rời đi.
“Đi thôi.
Đám người biết nơi này không nên ở lâu, xếp thành một hàng dài chậm chạp rời đi.
Lúc đi qua từng cánh cửa gỗ cũ nát, mọi người mới thấy những người đeo mặt nạ động vật kia ở khoảng cách gần.
Trong đó có trâu, có ngựa, có chó, còn có dê và rắn đã thấy trước đó.
Bọn họ đều không ngoại lệ tản ra mùi hương quỷ dị, tràn đầy mùi hư thôi, cảnh tượng trong rất nhiều cánh cửa đều là xác chết đầy đất, không biết rốt cuộc bọn họ đã tham gia “trò chơi gì.
Lại đi vài chục bước, mọi người bị mặt nạ hai động vật phía trước dọa giật mình.
Người bên trai đeo một cái mặt nạ con chuột cỡ lớn, dựa người vào tường; người bên phải đeo một cái mặt nạ gà trống cực lớn, hai tay khoanh trước ngực.
Hai cái mặt nạ này rõ ràng không phải sản phẩm nhân tạo, mà được làm ra từ đầu động vật thật sự.
Nhưng đi đâu kiếm được chuột và gà trống khổng lồ như vậy?
Hai người này giống với những người đội mặt nạ động vật khác, chỉ thản nhiên liếc nhìn đám người Tề Hạ một cái, không có hành động khác.
“Những động vật này đều là cái gì… Lâm Cầm hơi bị dọa sợ, theo bản năng cách xa hai người kia.
Tề Hạ khẽ cau mày như nghĩ tới điều gì đó.
Dê, chó, rắn, chuột, gà…
“Là con giáp. Môi hắn khẽ mấp máy phun ra mấy chữ.
Mọi người khẽ giật mình, nhao nhao nhìn lại.
Quả nhiên những người mặc tây trang cũ nát đeo mặt nạ động vật kia đều là trong mười hai con giáp.
Mười hai con giáp đại diện cho cái gì?
Cuối hành lang là cái gì?
Âm tào địa phủ sao?
Ở trên hành lang tối tăm không thấy điểm cuối này, mọi người run rẩy di chuyển về phía trước.
Lúc trước trải qua mấy vòng “trò chơi cường độ cao, tất cả mọi người cảm giác thể xác và tinh thần mỏi mệt, lúc này đột nhiên bình tĩnh lại, khí tức tử vong vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh mấy người cũng giảm bớt.
Trong lúc Tề Hạ lơ đãng quay đầu lại, thấy Lâm Cầm đứng bên cạnh mình.
Nàng vẫn dùng tay che miệng mũi.
“Ngươi làm vậy sẽ không khó chịu sao? Tề Hạ học theo dáng vẻ của Lâm Cầm đưa tay đặt lên miệng mũi của mình, “Tuy mùi hương ở nơi này rất khó ngửi nhưng ngươi làm vậy sẽ khó hô hấp.
“Hô hấp? Lâm Cầm ngẩn ngơ, lập tức nở một nụ cười, “Ta không cảm thấy khó hô hấp, chỉ là không bịt mũi miệng luôn cảm giác là lạ như…
“Như cái gì?
“Như không mặc quần áo. Lâm Cầm ngượng ngùng mỉm cười, sau đó bỏ cái tay đang bịt miệng mũi xuống.
Sống mũi của nàng rất cao, bờ môi cũng hồng hào, hoàn toàn không cần phải che chắn, Tề Hạ cũng không hiểu “như không mặc quần áo là có ý gì.
Lâm Cầm mỉm cười, vẫn cảm thấy không quá thoải mái lại đưa tay lên che kín miệng mũi.
“Hơi xấu hổ… Các ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Lâm Cầm hỏi thăm Tề Hạ, “Cứ để lộ ra mũi miệng của mình như vậy.
“Vì sao lại khó chịu? Tề Hạ cảm thấy rất kỳ quái.
“Thì là ‘khẩu trang’… Lâm Cầm cũng rất khó hiểu nhìn Tề Hạ, ánh mắt kia như đang nhìn một người ngoài hành tinh, “Không đeo ‘khẩu trang’, vì sao các ngươi có thể thản nhiên như thế?
“Miệng…
Còn chưa đợi Tề Hạ kịp phản ứng, đằng xa đột nhiên xuất hiện ánh sáng quỷ dị.
Mọi người bị ánh sáng này hấp dẫn, nhao nhao nhìn về phía trước, đó là lối ra.