Chỉ có Tề Hạ thấy rõ ràng vẻ ngoài thật sự của đồ vật màu đen đó.
Đúng là chín sợi dây gai cũ kỹ bẩn thỉu.
Hắn đưa tay chạm lấy, nắm một sợi dây gai ở trong tay.
Những sợi dây gai này to khoảng hai ngón tay, vừa hay có thể nắm chặt.
“Hỏng… Tề Hạ thay đổi sắc mặt, “Còn tệ hơn cả sự tưởng tượng của ta.
Mọi người từ từ mở mắt ra, phát hiện trước mắt là từng sợi dây thừng tỏa ra mùi hư thối.
“Tình huống như thế nào?
Không chờ mấy người hỏi rõ tình hình hiện tại, Tề Hạ lập tức mở miệng hô lên, “Nắm chặt dây thừng!!
Ba, bốn người phản ứng khá nhanh lập tức đưa tay nắm chặt dây thừng, mấy người còn lại cũng học theo đưa tay túm lấy.
Tề Hạ quay đầu nhìn lại, vì vai phải của Hàn Nhất Mặc bị thương, lúc này chỉ có thể dùng tay trái yếu ớt bắt lấy dây thừng.
“Không được, ngươi…
Tề Hạ vừa muốn mở miệng nói gì đó, sàn nhà dưới chân mọi người ầm vang nát thành bụi phấn.
“A!
“Đệt!
Cùng lúc đó tiếng kêu gào cũng vang lên.
Thân thể của mọi người rơi thẳng xuống, cũng may trong tay nắm lấy sợi dây nên lúc này mới không rơi thẳng xuống.
Hàn Nhất Mặc cắn răng, dùng tay trái nắm chặt sợi dây thừng nhưng hắn ta đã bắt đầu mất máu, sức lực trên người đang xói mòn, lúc này Tề Hạ trơ mắt nhìn tay trái của hắn ta dần thả lỏng.
Lúc này chín người như là đèn treo trên trần nhà, kéo một sợi dây thừng đung đưa tới lui.
Lâm Cầm nhìn xuống dưới, trong lòng đã nguội lạnh một nửa.
Bên dưới là cái lỗ sâu khoảng mười mét.
Nếu không bắt lấy dây thừng, lúc này chắc chắn đã ngã chết.
“Này, tác giả, ngươi nắm chặt vào! Lúc này Kiều Gia Kình cũng phát hiện Hàn Nhất Mặc đang không ngừng trượt xuống, đột nhiên thấy sốt ruột, “Thời khắc mấu chốt, sao ngươi lại không có sức nữa?
“Ta… Vẻ mặt Hàn Nhất Mặc thể hiện rõ đã cố hết sức nhưng tay trái vẫn đang thả lỏng.
Kiều Gia Kình cách Hàn Nhất Mặc rất gần, lập tức buông một tay ra nắm lấy dây thừng của hắn ta, quấn một vòng ngang hông hắn ta nhưng Kiều Gia Kình chỉ có một tay, dù thế nào cũng không quấn chặt được.
Cảnh sát Lý thấy thế cũng đưa tay giúp đỡ, mỗi người giúp một tay, cuối cùng đã buộc dây thừng của Hàn Nhất Mặc và ngang hông của hắn ta.
Mọi người vừa muốn thả lỏng, lại nghe một tiếng kêu đau.
Quay đầu nhìn lại, Điềm Điềm không nhịn được kêu ra tiếng, lúc này mấy người mới nhớ ra tay của nàng cũng bị thương.
Nhưng cô nương này trông rất giỏi chịu đựng, mãi cho đến khi máu của mình dính đầy dây thừng mới kêu ra tiếng.
Nàng thả lỏng tay phải, chỉ dùng cánh tay trái bắt lấy dây thừng nhưng sức lực của nữ sinh vốn yếu ớt, muốn dùng một cánh tay để giữ trọng lượng cả người đã khó lại càng khó hơn, thế là đột nhiên trượt xuống.
Vẻ mặt Tề Hạ thay đổi, lập tức duỗi tay nắm lấy cổ tay bị thương của nàng.
Chỉ đụng chạm một lúc ngắn ngủi, hắn phát hiện thân thể gầy gò của Điềm Điềm vẫn đang run rẩy, cổ tay cũng lạnh buốt.
“Ồ, tên lừa đảo, con người ngươi cũng không tệ lắm. Kiều Gia Kình mở miệng nói.
Tề Hạ bất đắc dĩ thở dài, nói, “Ta chỉ không muốn thấy xác chết nữa, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cánh tay của đám người bắt đầu chua xót.
Treo trên không thời gian dài không phải chuyện dễ dàng với bất kỳ ai, ngay cả cảnh sát Lý cũng bắt đầu đổ mồ hôi trán.
“Chúng ta phải treo tới khi nào? Lâm Cầm hỏi Tề Hạ bên cạnh.
“Không biết. Tề Hạ nghiêm nghị đáp.
Hắn biết hiện tại đã không có gợi ý về “trò chơi tiếp theo nhưng mọi người vẫn không thấy được hy vọng.
Nếu người tổ chức nhẫn tâm chút nữa, cứ để mọi người treo như vậy, bọn họ mất mạng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thế nhưng…
Thật sự không có gợi ý về trò chơi tiếp theo sao?
Trong lòng Tề Hạ hơi bồn chồn.
Có phải có nhắc nhở không biết nào đó giấu ở chỗ không thấy được không?
Hắn cúi đầu nhìn qua mặt đất, nếu có nhắc nhở gì chắc chắn sẽ ở bên dưới.
“Hả?
Hắn đưa mắt nhìn qua, mặt đất đổ sụp xuống, dưới đáy lại xuất hiện vách tường mới, trên vách tường ở góc dưới cùng như có một cánh cửa.
Nhưng cánh cửa kia và mọi người thật sự xa không thể chạm.
Khoảng cách của bọn họ với dưới đáy cũng gần mười mét, nhảy xuống từ độ cao này không có khả năng bình yên vô sự.
Lâm Cầm nhìn theo ánh mắt của Tề Hạ cũng phát hiện vấn đề.
“Là cửa?
Mọi người nghe xong nhao nhao nhìn xuống dưới, quả nhiên phát hiện cánh cửa gỗ cũ nát dưới đáy.
Ngay lúc mọi người tuyệt vọng nghẹn họng nhìn trân trối, cánh cửa kia lại chậm rãi mở ra.
Một bóng người màu đen đi ra từ chỗ tối tăm, Tề Hạ ngước mắt nhìn qua, người này cũng mặc tây trang đen nhưng mặt nạ của hắn ta hoàn toàn khác với Đầu dê rừng.
Hắn ta lại đội một cái đầu rắn to lớn màu xanh sẫm.
“Đã lâu không gặp, các vị, ta là ‘Nhân xà’. Hắn ta chậm rãi mở miệng nói.
“Nhân mẹ ngươi! Kiều Gia Kình hét lớn một tiếng, “Sau dê, chó là rắn? Ngươi có tin ta làm thịt ngươi ngay bây giờ không?