Nhìn từ xa thân đốt như là măng mùa xuân đang đợi cơn mưa lớn rơi xuống.
Mọi người căng thẳng đứng trong không gian tối đen, trái tim nhảy lên “thình thịch, chỉ có tiếng hít thở của mọi người đang vang lên.
“Sắp tới…
Trong lòng Tề Hạ thầm tính toán thời gian một chút, mở miệng khẽ ra hiệu.
Một giây sau, mọi người chỉ nghe được tiếng gió nổ tung, một món đồ không nhìn thấy hung hăng đâm vào bàn tay của Tề Hạ.
Ngay sau đó, tiếng động ở bốn phương tám hướng như là gió mạnh mưa to cuốn tới.
Lực lượng của súng phóng lao lớn đến lạ kỳ, mọi người chỉ cảm thấy cánh tay chịu chấn động đến đau đớn, mắt thấy đã sắp không cầm được lá chắn nữa.
Cũng may lúc này lá chắn của tất cả mọi người đều đè lên nhau, tạo thành một sự cân bằng vi diệu.
“A!
Lá chắn trước mặt Tiếu Nhiễm đột nhiên bị một cây xiên đâm xuyên qua khiến nàng kêu lên một tiếng.
Tề Hạ vừa quay đầu lại, phát hiện cây xiên kia dừng lại ở chỗ chỉ cách đôi mắt Tiếu Nhiễm hai ba centimet.
Cũng may lá chắn đủ cứng, nếu không hiện tại Tiếu Nhiễm đã chết.
“Chống đỡ! Cảnh sát Lý hét lớn một tiếng, “Số lượng cây xiên có hạn, lại chống đỡ thêm một lúc thì chúng ta có thể sống sót!
Mọi người còn chưa kịp trả lời, lại nghe một tiếng rít lên.
Quay đầu nhìn lại đúng là Điềm Điềm.
Nàng không may mắn như Tiếu Nhiễm, cây xiên đâm xuyên qua chọc rách bàn tay của nàng.
Trong chốc lát Điềm Điềm mất hết sức lực, lá chắn trước mặt cũng bị cây xiên gào thét đến đâm cho ngã trái ngã phải.
“Cẩn thận!
Kiều Gia Kình cắn răng một cái, đưa tay bắt lấy lá chắn trước mặt Điềm Điềm.
Ngay trong khoảnh khắc này, một cây xiên chuẩn xác không sai bay vào khe ở, đâm xuyên qua bả vai Hàn Nhất Mặc.
Hàn Nhất Mặc đau đớn kêu thảm một tiếng, nhưng tay vẫn nắm chặt lá chắn.
“Đừng hốt hoảng!
Cảnh sát Lý đưa tay đỡ Hàn Nhất Mặc, sau đó hai tay tách ra giữ vững nửa bên lá chắn giúp hắn ta.
Kiều Gia Kình cũng quyết định thật nhanh, đưa tay đỡ lấy lá chắn thay Điềm Điềm.
Cũng may sức lực của hai người rất lớn, toàn bộ trận hình lại bắt đầu ổn định.
Theo tiếng đập vào dần nhỏ hơn, mọi người mới hiểu được rốt cuộc trận hình này hợp lý đến mức nào.
Nếu dựa theo suy nghĩ của cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu, để đám người đặt lá chắn xen vào nhau, vậy lá chắn và súng phóng lao là thẳng đứng rất dễ bị đâm xuyên qua.
Hiện tại tạo hình “mọc lên như nấm sẽ khiến súng phóng lao ở năm phương hướng tiếp xúc với mặt bàn biến thành mặt phẳng nghiêng, lực đâm xuyên của cây xiên sẽ giảm xuống trên diện rộng.
Đặc biệt là cây xiên bay vụt đến từ phía trên, lúc này cũng vì đặc tính hình mũi khoan mà phải thay đổi con đường di chuyển.
Lại một lát sau, bên ngoài lá chắn hoàn toàn không có tiếng động.
“Kết thúc rồi sao? Hàn Nhất Mặc cắn răng hỏi.
“Đợi thêm một phút. Tề Hạ trả lời.
Mọi người lại giơ lá chắn lên lẳng lặng đợi một phút, phát hiện bên ngoài thật sự không có tiếng động.
Kiều Gia Kình cẩn thận dịch ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài.
“ĐM… Hắn ta lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Mọi người cũng chầm chậm dịch lá chắn ra, phát hiện trên mặt đất, trên mặt bàn gần như cắm đầy cây xiên.
Hai cái xác trên mặt đất càng vô cùng thê thảm, lúc này như hai con nhím cắm lít nha lít nhít cây xiên.
Mỗi một cây xiên đều có dây thừng kết nối, đầu kia của dây thừng kết nối với cái lỗ trên vách tường, lúc này trong phòng vô cùng lộn xộn.
Bác sĩ Triệu quyết định thật nhanh xắn tay áo lên, đi đến bên cạnh Hàn Nhất Mặc.
Tình huống của hắn ta không lạc quan, cây xiên đâm xuyên qua vai của hắn ta, cần phải xử lý ngay lập tức.
Hàn Nhất Mặc chậm rãi ngồi dậy, cười khổ một tiếng: “Vừa rồi ta suy nghĩ mình có xui xẻo như vậy hay không, không ngờ thật sự trúng chiêu…
Điềm Điềm tỏ ra rất áy náy, nàng vội vàng nói xin lỗi Hàn Nhất Mặc.
Nhưng đám người đều biết đây không phải vấn đề của Điềm Điềm, nàng cũng bị cây xiên đâm rách bàn tay.
“Này, em gái, đến đây. Kiều Gia Kình vẫy tay, “Ta có thể băng bó cho ngươi.
“Hả? Điềm Điềm hơi ngạc nhiên, “Ngươi biết băng bó?
Kiều Gia Kình xé một miếng vải âu phục từ trên người Đầu dê rừng, lại xé vải thành hai đầu.
Một đầu buộc chặt vào cánh tay của Điềm Điềm để cầm máu, một đầu khác cẩn thận quấn quanh vết thương.
“Trước kia ta lăn lộn bên ngoài thường xuyên bị thương, cho nên tự học cách băng bó một chút. Kiều Gia Kình nói.
Điềm Điềm nhẹ gật đầu, không nói câu nào.
Sau đó, hiếm khi nào mọi người yên tĩnh như tạm thời thoát khỏi bóng ma tử vong.
Nhưng xung quanh vẫn không xuất hiện cửa phòng, căn phòng đáng chết này vẫn nhốt bọn họ ở đây.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Bên ngoài phòng là cái gì?
Chưa đến một phút, bên bác sĩ Triệu vang lên tiếng thở dài.
Tề Hạ quay đầu nhìn sang, lúc này bác sĩ Triệu vẫn xử lý vết thương cho Hàn Nhất Mặc lại tỏ ra khó xử.
“Sao thế? Cảnh sát Lý hỏi, “Vết thương rất nặng sao?
“Vết thương cũng không nặng. Bác sĩ Triệu lắc đầu, “Chỉ là ta không cách nào lấy cây xiên xuống.