Lần này Tề Hạ không liệt ra bất đẳng thức, chỉ vẽ tổng thể bản đồ một quốc gia lên giấy.
“Quê hương?
Đầu óc của hắn nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Chậm đã, chậm đã… Tề Hạ mở to hai mắt nhìn, “Nếu ‘người tổ chức’ thần thông quảng đại như vậy, nhưng từ trong nhiều tỉnh như vậy tìm ra người có trải nghiệm tương tự, vậy ‘tỉnh’ cũng là một trọng điểm sao?
Hắn quay đầu lại nhìn đám người đang xoay tròn cái bàn, nghiêm túc hỏi, “Vừa rồi các ngươi có nói dối ở vấn đề ‘quê hương’ này không?
Mọi người lần lượt lắc đầu.
Dù sao “quê hương liên quan đến khẩu âm và thói quen biểu đạt, lúc nói dối rất dễ lộ ra sơ hở.
“Rất tốt. Tề Hạ khẽ gật đầu, “Hiện tại hãy lần lượt nhắc lại quê hương của các ngươi cho ta nghe một lần.
Cảnh sát Lý dẫn đầu nói, “Ta là người Nội Mông.
Tề Hạ đưa tay vẽ một điểm đen ở vị trí Nội Mông.
“Ta là người Tứ Xuyên. Luật sư Chương Thần Trạch lạnh lùng nói.
“Ta ở Thiểm Tây Á… Điềm Điềm nói.
“Vân Nam Đại Lý. Giáo viên mầm non Tiếu Nhiễm nói.
“Quảng Đông. Kiều Gia Kình nói.
“Người Ninh Hạ. Bác sĩ tư vấn tâm lý Lâm Cầm nói.
“Ta làm việc ở Giang Tô. Bác sĩ Triệu nói.
Tề Hạ đánh dấu quê hương của mọi người ở trên bản đồ, lại viết vị trí “Sơn Đông của mình.
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào tác giả Hàn Nhất Mặc, vì từ lúc bắt đầu hắn ta chưa từng nói về quê hương của mình.
“Hàn Nhất Mặc, ngươi là người Quảng Tây hay là người Đài Loan?
Hàn Nhất Mặc ngạc nhiên, hỏi: “Sao ngươi biết?
“Thời gian gấp gáp, ngươi trả lời ta trước.
“Ta là người Quảng Tây…
Tề Hạ gật đầu, lúc này chỉ còn lại hai tỉnh cho Hàn Nhất Mặc là tỉnh Quảng Tây và tỉnh Đài Loan.
Nếu đáp án của hắn ta không phải một trong hai cái này, vậy hắn ta đã nói dối.
Cũng may hắn ta nói thật.
Tề Hạ đánh dấu tỉnh cuối cùng ở trên bản đồ, lúc này trên sơ đồ phác thảo đã có chín chấm đen.
“Quả nhiên là thế.
Tề Hạ khẽ nói, “Nhanh dừng lại, xoay về phía bên phải.
“Phải?
Tề Hạ bước nhanh đến bên cạnh bàn, ném tờ giấy trắng lên mặt bàn, bắt đầu chuyển động mặt bàn theo hướng ngược lại.
Mặc dù mọi người hơi khó hiểu nhưng cũng xoay theo hắn.
Bác sĩ Triệu nhìn thoáng qua bản đồ với chín chấm đen ở trên mặt bàn.
“Tại sao là ‘phải’?
Tề Hạ vừa cố gắng xoay cái bàn vừa nói, “Vị trí ‘Ninh Hạ’ và ‘Sơn Đông’ có thể vẽ thành một đường ngang.
“‘Nội Mông’, ‘Tứ Xuyên’, ‘Vân Nam’ có thể hợp thành một nét ‘phẩy’.
“Còn bốn điểm ‘Quảng Tây’, ‘Quảng Đông’, ‘Thiểm Tây’, ‘Giang Tô’ có thể hợp thành một hình vuông, đây là chữ ‘phải’.
“Mặc kệ sau cùng quê hương của Hàn Nhất Mặc ở đâu, chỉ cần là bất kỳ một tỉnh nào trong số tỉnh Quảng Tây và tỉnh Đài Loan đều sẽ tạo thành một chữ ‘khẩu’, cho nên ngay từ đầu đã xác định đáp án.
Mọi người tăng nhanh động tác trong tay, trong mắt lại lộ ra vẻ khác thường.
Mạch suy nghĩ của Tề Hạ quá lạ thường nhưng liên tục hai lần tìm ra đáp án, điều này không khỏi khiến mọi người bắt đầu nghi ngờ.
Bản thân Tề Hạ cũng hiểu rõ điểm này, lại mở miệng nói với mọi người: “Các ngươi đừng hiểu lầm, nếu trò chơi tiếp theo là vứt bỏ mạng sống của các ngươi, ta cũng sẽ không chút chùn bước để mình sống sót.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người chỉ có thể im lặng, cắn chặt răng xoay bàn.
Chín người ngồi quanh mặt bàn, không ngừng xoay về phía bên phải.
“Bao nhiêu vòng rồi? Kiều Gia Kình hỏi.
“26 vòng. Lâm Cầm trả lời.
“Ngươi có thể đếm được sao? Kiều Gia Kình chớp mắt, “Cái bàn này nhìn thế nào cũng giống nhau.
“Ta nhìn vết máu trên bàn đếm được. Lâm Cầm nghiêm túc nói, “Tính toán là một điều rất quan trọng với bác sĩ tâm lý chúng ta.
Tề Hạ nhíu mày, “Vẫn chưa tới 30 vòng, phải nắm bắt thời gian.
Mọi người yên tĩnh lại, tăng nhanh động tác trên tay.
Nhưng càng về sau thì cái bàn này càng khó di chuyển, dường như dây xích bên trong càng ngày càng căng.
“Đệt, xảy ra chuyện gì? Kiều Gia Kình cắn răng nói, “Vậy cũng quá nặng.
“Cố lên… Biết đây nó thật sự nối với cửa! Điềm Điềm cũng nhe răng nhếch miệng nói.
Những lời này của nàng khiến mọi người thấy được chút hy vọng trong lúc tuyệt vọng.
Cánh cửa, căn phòng này đã có thể đột nhiên biến ra cái lỗ, vì sao không thể đột nhiên biến ra cửa?
Cánh tay của mọi người đều hơi đau nhức nhưng vẫn xoay tròn cái bàn một vòng lại một vòng.
“Mọi người đừng từ bỏ! Còn lại năm vòng sau cùng! Lâm Cầm lớn tiếng kêu lên.
Lúc này tất cả mọi người đều cắn chặt hàm răng ra sức, không ai dám thư giãn.
“Răng rắc, răng rắc.
Theo một vòng sau cùng kết thúc, cái bàn rõ ràng bị khảm nạm vào trong thứ gì đó.
Cuối cùng mọi người cũng thở phào một hơi, cảm giác cánh tay đau nhắc rất rõ ràng hơn.
Lúc này thời gian 15 phút chỉ còn lại 3 phút.
“Cửa đâu?! Kiều Gia Kình nóng nảy hô to.
Mặt tường xung quanh không hề thay đổi, còn có thể thấy súng phóng lao tản ra ánh sáng lạnh ở trong lỗ hổng đen kịt.
“Đệt! Không có cửa! Trong giọng nói của Kiều Gia Kình mang theo chút tuyệt vọng.