Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 18: Quê hương của các ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

“Mặc kệ! Ta thử trước đã! Điềm Điềm tùy tiện tìm một phương hướng bắt đầu tự xoay quanh.

Tề Hạ hơi suy nghĩ một chút, biết việc này không có khả năng đơn giản như vậy.

Nếu câu nói “quy tắc là tuyệt đối này vẫn thích hợp với “trò chơi thứ hai, vậy thứ được viết trên mặt nạ cũng là cách phá giải.

Nhưng phải làm như thế nào để phá giải?

Súng phóng lao sẽ bắn vào lúc nào?

“Đồng hồ một khắc không ngừng…

Chẳng lẽ là 1 giờ 15 phút?

Tề Hạ quay đầu nhìn đồng hồ trên mặt bàn một chút, hiện tại đã 1.5 phút, nếu “1 giờ 5 phút cũng là thời gian súng phóng lao bắn ra, vậy bây giờ còn chỉ còn lại chưa đến 10 phút.

“Xoay 100 vòng về phía quê hương…

Chín người có mặt có quê hương khác nhau, huống hồ “100 vòng cũng không phải một số lượng nhỏ.

Nếu phương hướng suy nghĩ sai thì bọn họ rất dễ lãng phí hết 10 phút này.

Nhưng trong phòng này ngoại trừ mình ra, còn món đồ gì có thể “xoay quanh?

Ánh mắt Tề Hạ dừng ở cái đồng hồ ở chính giữa cái bàn.

Hắn nghiêng người tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ một chút lại phát hiện nó bị gắn chặt vào mặt bàn, không xoay chuyển được chút nào.

“Đồng hồ không di chuyển được, chẳng lẽ là cái ghế?

Tề Hạ cúi đầu nhìn cái ghế dưới người mình một chút, một cái ghế bình thường rất cũ kỹ, tản ra mùi hương mốc meo này, nó chỉ tùy ý bày trên mặt đất, không tồn tại bất kỳ cơ quan gì.

Đã vậy, vậy cũng chỉ còn lại…

Tề Hạ đưa tay xoay mặt bàn một chút, quả nhiên bên trong cái bàn truyền ra tiếng xích mơ hồ.

Nhưng cái bàn này rất nặng, hắn tốn rất nhiều sức lực cũng chỉ có thể xoay cái bàn được mấy centimet.

“100 vòng…

Con số này tuyệt đối không phải dựa vào hai ba người là có thể hoàn thành, chín người có mặt cần đồng tâm hiệp lực xoay mặt bàn mới có thể lấy được một cơ hội sống.

Lâm Cầm bén nhạy bắt được động tác của Tề Hạ, thế là gọi mọi người dừng lại.

Mọi người lần lượt đi đến bên cạnh cái bàn xem thử, phát hiện cái bản này thật sự có thể xoay được.

“Ngươi được lắm, tên lừa đảo. Kiều Gia Kình gật đầu nói, “Chúng ta xoay cái bàn này 100 vòng, chắc có thể mở ra cánh cửa phòng không nhìn thấy kia.

Tề Hạ lại liếc nhìn đồng hồ, tuy thời gian gấp gáp nhưng bây giờ vấn đề này trở nên càng thuần túy hơn.

Xoay cái bàn tròn này 100 vòng về phía “quê hương, đáp án cũng chỉ có hai cái.

Bên trái hoặc là bên phải.

Nhưng quê hương của đám người chia ra mấy cái ghế ở các phương hướng đông nam tây bắc, sao có thể xác định là bên trái hay bên phải?

“Tề Hạ, có phải ngươi đã biết súng phóng lao sẽ bắn lúc nào không? Lâm Cầm che miệng mũi hỏi.

“Nhắc nhở nói thời gian ‘một khắc không ngừng’, đoán chứng là 1 giờ 15 phút. Tề Hạ khẽ nói.

Kiều Gia Kình nghe xong thay đổi sắc mặt, “Đây chẳng phải còn lại chưa đến mười phút sao? Chúng ta nhanh bắt đầu xoay đi.

Bác sĩ Triệu chuyển cái xác nằm sấp trên mặt bàn sang một bên, cũng chậm rãi ngồi xuống, đưa tay ước lượng trọng lượng của cái bàn một chút, nói, “Nhưng chúng ta chỉ có một cơ hội, xoay cái bàn nặng như vậy 100 vòng, nếu nhầm hướng thì làm sao bây giờ?

“Vậy cũng có 50% hy vọng sinh tồn! Kiều Gia Kình nóng nảy nói, “Nếu không xoay thì thế nào cũng chết, xoay còn có 50% hy vọng sống sót, nắm bắt thời gian đi!

Nói xong, hắn ta đã dùng hết sức lực bắt đầu chuyển động mặt bàn về bên trái.

Tuy Kiều Gia Kình có vẻ gầy yếu nhưng sức lực của hắn ta rất lớn, chỉ một người đã xoay cái bàn được nửa vòng.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?! ĐM, giúp đỡ đi! Kiều Gia Kình quát mọi người.

Những người còn lại biết lời nói của Kiều Gia Kình có ý, chỉ có thể tạm thời xoay bàn giúp hắn.

Bây giờ căn bản không có câu trả lời chính xác, chỉ có thể đánh cược một lần thôi.

Từ đầu đến cuối Tề Hạ lại không động đậy.

Không biết hắn đang suy nghĩ đến hướng nào.

Trái hay là phải?

Vì sao từ mấu chốt là “quê hương chứ…

Tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, cho nên là “phía đông?

Trên bắc dưới nam, trái tây phải đông, đáp án là “phải?

Vậy người sống ở phía tây thì phải làm thế nào?

Hoặc là quê hương của tất cả mọi người đều có liên quan đến “Tả truyện ở thời kỳ Xuân Thu, đáp án là “trái?

Tề Hạ khép hờ hai mắt, vốn định dùng hai cái xác che chắn cho mình nhưng nếu những người khác đều chết, vậy trò chơi tiếp theo phải làm như thế nào đây…

“Hiện tại còn chưa phải lúc từ bỏ bọn họ.

Tề Hạ nói thầm một câu, sau đó đưa tay ra cầm một tờ giấy trắng trên mặt bàn đang xoay, cầm bút đứng dậy đi sang một bên, hắn tìm một khoảng đất trống ngồi xuống, bắt đầu “xoàn xoạt viết cái gì đó.

Mặc dù mọi người hơi không hiểu nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, đến nay đã xoay mặt bàn mười mấy vòng.

“Nếu không phải lúc hắn tự giới thiệu nói mình là ‘tên lừa đảo’, ta sẽ tưởng người anh em này cũng là nhà số học. Kiều Gia Kình nói với Điềm Điềm bên cạnh.

Vừa rồi Điềm Điềm tự xoay đến hơi chóng mặt, chỉ có thể qua loa nhẹ gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️