Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 17: Tiếp tục đi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Không sai.

Trong sự chỉ huy của Tề Hạ, Kiều Gia Kình lật mặt nạ đầu dê lên, để lộ phần bên trong da dê thô ráp ở trước mặt mọi người.

Một mùi hư thối hôi chua cũng truyền ra từ trong đó.

Quả nhiên như Tề Hạ dự đoán, bên trong mặt nạ da dê dùng bút máy màu đen viết một hàng chữ.

Chỉ là có vài chỗ bị dính máu, Kiều Gia Kình cũng không thèm để ý mà tím lấy áo phông của mình lau qua, cuối cùng đã có thể nhìn ra chữ viết.

“Làm cái gì? Kiều Gia Kình ngơ ngác một lúc, bắt đầu dùng giọng phổ thông không đủ tiêu chuẩn đọc hàng chữ bên trên, “Ta là ‘Nhân cẩu’.

“Các ngươi bị nguyền rủa.

“Ta hy vọng các ngươi sống sót.

“Đồng hồ một khắc không ngừng, bốn phía đều có sát cơ.

“Nếu muốn tiếp tục sống sót, hay chuyển động một trăm lần về phía quê hương.

“Đúng rồi, đều nói măng mọc sau cơn mưa, vì sao măng mùa xuân không sợ mưa rơi?

“Gặp lại sau cơn mưa.

Tề Hạ hơi nhíu mày, quả nhiên là nhắc nhở trò chơi tiếp theo…

Bóng ma tử vong bao phủ ở trước mặt mọi người vẫn chưa tản đi.

Bọn họ đã chết, lại còn phải chết một lần nữa sao?

“Này, tên lừa đảo, đây là ý gì? Kiều Gia Kình hỏi.

“Sao ta biết được? Tề Hạ hừ lạnh một tiếng, “Nơi này có chín người, chẳng lẽ nhất định cần ta suy nghĩ sao?

Luật sư Chương Thần Trạch chậm rãi ngồi xuống ghế, nói, “Tuy không muốn thừa nhận nhưng suy nghĩ của ngươi rất phù hợp với ‘người tổ chức’, nếu có suy nghĩ gì thì ngươi cứ nói ra đi.

“Ta…

Không đợi Tề Hạ nói chuyện, mặt tường xung quanh đột nhiên xảy ra thay đổi.

Mọi người tỏ ra khiếp sợ, đột nhiên xuất hiện từng lỗ hổng.

Lúc này mặt tường vốn được xây từ xi măng lại như không ngừng trở nên mềm hơn.

Một lát sau, từng dãy lổ thủng sắp xếp gọn gàng ở trên vách tường, cứ như trước kia đã ở chỗ này.

Cùng lúc đó, bốn phía đều vang lên tiếng xích bị lôi kéo.

“Tình huống như thế nào? Mọi người lập tức trở nên hoảng loạn.

“Nhanh nhìn nóc nhà! Không biết là ai sợ hãi kêu lên một tiếng.

Mọi người ngước đầu nhìn lên, phát hiện ngay cả nóc nhà cũng lít nha lít nhít lỗ thủng.

Cuối cùng Tề Hạ đứng lên, cầm lấy mặt nạ da dê trong tay Kiều Gia Kình, nhìn kỹ câu nói sau cùng ở bên trên.

“Gặp lại sau cơn mưa.

“Mưa?

Kiều Gia Kình rón rén đi đến bên tường, ghé vào một cái lỗ để xem xét, lập tức giật mình, liên tục lùi lại mấy bước.

“Đệt!

Hắn ta kêu to muốn tìm chỗ trốn đi, lại phát hiện căn bản không có chỗ nào để trốn.

“Sao thế? Bên trong là cái gì? Tiếu Nhiễm hơi sợ hãi hỏi.

Đám người biết Kiều Gia Kình rất to gan, bây giờ có thể khiến hắn ta hoảng sợ đến liên tục lùi lại chắc chắn là món đồ gì đó rất ghê gớm.

“ĐM… Kiều Gia Kình hô to, “Là súng phóng lao! Trong lỗ đều là súng phóng lao ‘đang lùi lại’!

“‘Đang lùi lại’ là có ý gì? Bác sĩ Triệu khó hiểu hỏi.

“Chắc đang ‘lên dây cung’. Tề Hạ nói, “Từ lúc bắt đầu xung quanh đã không ngừng vang lên tiếng dây xích, hiện tại những khẩu súng phóng lao này đều lên dây cung, có thể bắn ra bất cứ lúc nào.

“Này! Tên lừa đảo, ngươi nhanh nghĩ cách đi! Kiều Gia Kình đi đến bên cạnh Tề Hạ, nóng nảy nói, “Bốn phương tám hướng đồng loạt bắn ra, chúng ta trốn đi đâu?

Tề Hạ cẩn thận suy nghĩ một chút, mình sống sót cũng không khó khăn, dù sao hiện trường còn có hai cái xác.

Lực đâm xuyên của súng phóng lao có hạn, chỉ cần xếp hai cái xác này vào góc tường, mình trốn ở phía sau xác chết, tuy làm vậy vẫn có khả năng bị thương nhưng tỷ lệ sống sót cũng rất cao.

“Lần này muốn để tất cả mọi người đều sống sót đoán chừng rất khó, ta cũng cần tự vệ, cho nên sẽ không cứu các ngươi nữa. Tề Hạ khẽ nói.

“Ngươi… Kiều Gia Kình muốn nói lại thôi, chỉ có thể xin giúp đỡ từ cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu, nhưng hai người kia càng có vẻ luống cuống tay chân hơn.

Tề Hạ lại nhìn mấy câu nhắc nhở trên mặt nạ da dê.

Chẳng lẽ mình đã lý giải sai lầm rồi sao?

Chỉ khi còn lại một người cuối cùng, “trò chơi này mới có thể kết thúc.

Nếu vẫn để tất cả mọi người sống sót, loại trò chơi giết người này sẽ không ngừng xuất hiện.

Dù sao căn phòng này rất quỷ dị, vách tường bốn phía sẽ xuất hiện sự thay đổi bất cứ lúc nào.

Điều này trông không phù hợp với đạo lý khoa học, càng giống ma pháp.

Nhưng nếu người tổ chức là nhân vật lợi hại có thể thi triển ma pháp, tại sao phải làm khó chín người đã chết bọn họ?

Chẳng lẽ đây là cơ cấu quản lý quỷ hồn gì đó tiến hành trò đùa ác sao?

Ngay lúc Tề Hạ ngơ ngác, Lâm Cầm lại nhìn chiếc mặt nạ trong tay hắn mở miệng, “Bên trên này… Viết cách để chúng ta tiếp tục sống sót là phải ‘xoay 100 vòng về phía quê hương’.

Mọi người bình tĩnh hơn chút, bắt đầu suy nghĩ về những lời này.

“Chẳng lẽ hướng mặt về phía quê hương, tự xoay quanh? Điềm Điềm hỏi.

“Không đúng. Kiều Gia Kình lắc đầu, “Ở trong căn phòng này, ngươi định làm thế nào phán đoán phương hướng quê hương? Hơn nữa tự xoay 100 vòng, ngoại trừ đầu óc choáng váng cũng không có hiệu quả gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️