Tề Hạ chỉ vào tờ giấy nháp của mình, nói, “Điều này không có. Ta vẫn đang suy nghĩ tại sao gian phòng này lại đóng kín? Vách tường và sàn nhà sao lại vẽ đường? Tại sao trung tâm cái bàn lại phải đặt đồng hồ? Vì sao Đầu dê rừng lại muốn cưỡng chế chúng ta tiến hành ‘nghỉ ngơi giữa giờ’?
“Lương tiêu hao không khí của người mình thường là 0.007 mét khối mỗi phút, mỗi giờ cũng là 0.42 mét khối, trong phòng này có tổng cộng mười người, nói cách khác lượng tiêu hao không khí mỗi giờ sẽ đạt tới 4.2 mét khối.
“Dựa theo lời nói của Đầu dê rừng, chúng ta không chỉ ngủ say trong căn phòng này 12 tiếng, còn tiến hành trò chơi gần 1 tiếng. Nếu chúng ta nhân 4.2 mét khối với 13, sẽ đạt được con số ‘54.6’ này.
Tề Hạ dùng bút khoanh lại con số “54.6 ở trên giấy nháp, nói, “Đây là con số mét khối không khí mà chúng ta phải tiêu hao hết.
Hắn lại nhìn quanh căn phòng một vòng, nói, “Nhưng căn phòng này của chúng ta có tổng cộng bao nhiêu mét khối?
Mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của hắn.
“Người tổ chức để lại manh mối cho chúng ta, bọn họ vẽ ô vuông ở trên mặt tường và sàn nhà, chia cắt mặt tường và sàn nhà thành rất nhiều hình vuông, mỗi một hình vuông đều có một cạnh dài khoảng 1m. Tề Hạ chỉ dấu vết trên tường, “Số lượng hình vuông trên vách tường là 3x4, mặt đất và nóc nhà là 4x4, dài rộng cao của căn phòng này là 4x4x3, tổng 48 mét khối.
“Căn phòng 48 mét khối, sao có thể chứa được số không khí 54.6 mét khối? Tề Hạ cau mày, vẻ mặt ảm đạm nói, “Qua lâu như vậy, theo lý mà nói không khí đang trở nên mỏng manh nhưng chúng ta không có bất kỳ cảm giác thiếu dưỡng khí nào…
Bác sĩ Triệu suy nghĩ một lúc, cầm tờ giấy nháp của Tề Hạ, lại chỉ con số “49.14 bên trên, hỏi, “Con số này có ý gì?
Sắc mặt Tề Hạ rất nghiêm túc nhìn bác sĩ Triệu một chút, trả lời, “Đây cũng là số không khí tiêu hao, nhưng phải tính toán cho ‘chín người’.
“Chín người?
Bác sĩ Triệu hơi ngạc nhiên, dù sao trong phòng rõ ràng có mười người đang tiêu hao không khí, hắn lại tính toán số lượng “chín người?
“Ta đưa ra một giả thiết to gan. Tề Hạ không thay đổi sắc mặt nói, “Nếu Đầu dê rừng ‘không phải người’, vậy lượng không khí của chúng ta có đủ không? Rất hiển nhiên là không đủ.
“Ngươi là kẻ điên? Bác sĩ Triệu do dự nói, “Lại đưa ra giả thiết quỷ dị như vậy?
“Rất khó hiểu sao? Tề Hạ chỉ vào cái xác không đầu ở bên tay phải, “Bác sĩ Triệu, chắc ngươi hiểu rất rõ về xương sọ, bình thường nhân loại dùng một tay có thể đánh nát xương sọ được không?
Bác sĩ Triệu không trả lời, vì hắn ta biết điều này hoàn toàn không thể nào.
Không cần phải nói về xương sọ nhân loại, dù là xương sọ một con thỏ, muốn một tay đánh nát trên bàn cũng không phải một chuyện đơn giản.
Tề Hạ thu hồi ánh mắt, lại nhìn mọi người một chút, nói, “Thời gian không còn nhiều, ta đã viết ra mục tiêu của ta, tiếp theo phải xem các ngươi, nhưng hãy nhớ kỹ chỉ cần có một người đưa ra đáp án khác với ta, mọi người đang ngồi đều phải bị ‘trừng phạt’.
Mọi người hơi sợ hãi.
Một quái vật có thể tùy ý giết người, bây giờ phải bị bọn họ “bỏ phiếu loại.
Hắn ta cam lòng sao?
Kiều Gia Kình đưa mắt nhìn thoáng qua Đầu dê rừng một chút, phát hiện từ đầu tới cuối hắn ta không có hành động, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuyên qua mặt nạ Đầu dê rừng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“ĐM, không quan tâm nữa! Kiều Gia Kình vung tay lên, cũng viết xuống hai chữ “Nhân dương.
Mọi người hơi do dự cũng nhao nhao viết ra đáp án.
Tề Hạ ngước mắt nhìn quanh, không ngoại lệ tất cả đều là “Nhân dương.
Đồng hồ chỉ hướng 1 giờ, trò chơi kết thúc.
Đầu dê rừng chậm rãi đi lên trước, nói, “Chúc mừng các vị, các ngươi còn sống sót trong trò chơi ‘Người nói dối’, tiếp theo ta sẽ tự mình tiến hành ‘trừng trị’ kẻ thua.
Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, Đầu dê rừng móc ra một khẩu súng lục từ trong ngực, xoay họng súng chĩa vào vị trí trái tim của mình trực tiếp bóp cò súng.
Một tiếng động khó có thể tưởng tượng quanh quẩn trong căn phòng chật hẹp.
Trong không gian khép kín này rất khó tiêu âm, tất cả mọi người đều cảm thấy hơi ù tai.
Ngay sau đó, Đầu dê rừng che ngực của mình bắt đầu kêu thảm.
Tiếng gào to lớn nhanh chóng vượt qua tiếng súng vang vọng, không ngừng khuấy động trong phòng, tiếng động khiến trong lòng mỗi người đều hơi lạnh lẽo.
Đầu dê rừng vừa kêu thảm vừa phun máu, qua tròn một phút tiếng động mới nhỏ lại, biến thành tiếng đau khổ kêu rên.
“Làm… Làm gì… Kiều Gia Kình ngạc nhiên nhìn Đầu dê rừng, “Hắn đến thật?
Lại qua thêm vài phút nữa, tiếng rên rỉ cũng không nghe được nữa.
Chín người đang ngồi chợt phát hiện hai chân của mình có thể sử dụng sức lực.
Bác sĩ Triệu đứng lên đầu tiên, đi đến bên cạnh Đầu dê rừng, đưa tay sờ động mạch ở cổ hắn ta phát hiện đã ngừng đập.
“Này! Bác sĩ Triệu nhìn về phía Đầu dê rừng hét lớn một tiếng, “Trò chơi đã kết thúc, chúng ta ra ngoài kiểu gì?!