Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 10: Phần thắng

Chương Trước Chương Tiếp

“Nhưng ta không ngờ đồng nghiệp của ta vừa rời đi không bao lâu, cả vùng bắt đầu chấn động mạnh, ta vốn muốn xuống xe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chợt bị người ta dùng dây nhỏ ghìm chặt cổ họng từ phía sau.

“Tuy chúng ta đều rất am hiểu đánh tay đôi nhưng bị siết bằng dây nhỏ từ ghế sau xe rất khó xử lý. Ta không chỉ hoàn toàn không thể đụng tới người sau lưng, càng không cách nào gỡ dây nhỏ trên cổ xuống.

Lúc này mọi người nhìn chằm chằm cảnh sát Lý, phát hiện trên cổ hắn ta thật sự có một dấu vết đỏ hồng.

“Thế là ta lập tức ngả ghế ra sau, khôi phục được hô hấp nhưng ta lại không có cách nào xoay người, dù sao thân hình của ta cao lớn, hai chân bị kẹt ở tay lái thấp.

“Người sau lưng nhân lúc ta nằm ngửa ra, không biết dùng thứ gì hung hăng đánh vào đầu ta, ta đã mất đi ý thức.

Mọi người nghe cảnh sát Lý kể xong không khỏi bắt đầu nghi ngờ.

Hắn ta kể một tình huống hoàn toàn khác biệt, trước hắn ta thì tất cả người tham gia đều rơi vào tình cảnh bị thương hôn mê ngoài ý muốn.

Chỉ có hắn ta bị người ta tập kích mới đến nơi này.

Nếu nhất định phải để mọi người lựa chọn một kẻ khả nghi nhất, vậy không phải là hắn ta sao?

“Cớm, ngươi đang nói dối. Kiều Gia Kình lạnh lùng quát.

“Hừ, ta đã sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, nhưng ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta đang nói dối? Chỉ vì có người tập kích ta sao?

“Dĩ nhiên không phải. Kiều Gia Kình mỉm cười, “Tuy không biết nguyên nhân, nhưng trước đó tất cả mọi người kể chuyện đều hoặc ít hoặc nhiều có liên quan, trong những câu chuyện này có rất nhiều cái dùng chung nhân vật, nếu bỏ qua vị trí địa lý không nói đến, mọi người đều kể rất hợp lý.

“Vậy thì thế nào?

“Vấn đề nằm ở chỗ này. Kiều Gia Kình đưa tay chỉ về phía luật sư Chương Thần Trạch, “Trong câu chuyện của ngươi và luật sư có chung một nhân vậy, đó chính là ‘tên lừa đảo hai trăm vạn’, nhưng câu chuyện của các ngươi lại mâu thuẫn với ngươi, điều này nói rõ trong số các ngươi có một người đang nói dối.

Cảnh sát Lý cũng dừng lại một chút, hỏi: “Mâu thuẫn chỗ nào?

Kiều Gia Kình lắc đầu, nhìn cảnh sát Lý nói, “Luật sư Chương đã sắp mở phiên tòa, điều này có nghĩa trong câu chuyện của nàng đã ‘bắt được kẻ tình nghi’, còn ngươi vẫn đang ngồi chờ, nói rõ trong câu chuyện của ngươi thì ‘kẻ tình nghi vẫn chưa sa lưới’, đây không phải mâu thuẫn sao?

Cảnh sát Lý hơi suy nghĩ, mở miệng nói: “Không thể không nói lời của ngươi cũng có lý lẽ riêng, nhưng ta cho rằng ngươi đã bị ‘trò chơi’ này ảnh hưởng, đầu tiên ngươi phải hiểu một tiền đề lớn, đó chính là tất cả câu chuyện của những người trước đó đều không cùng một thành thị với người khác. Nói cách khác, dù trải nghiệm của ngươi giống nhau cũng tuyệt đối không có khả năng cùng một sự kiện. Nếu là việc khác biệt tất nhiên sẽ có kết quả khác biệt.

Tề Hạ lẳng lặng nhìn hai người vẫn đang tranh cãi này, cũng không mở miệng ngăn cản.

Đúng vậy, tranh cãi đi, tranh cãi càng ầm ĩ càng tốt.

Chỉ cần hai người bọn họ có bất kỳ ai tặng một phiếu cho đối phương, người nói dối đều thắng.

Dù sao quy tắc là tuyệt đối, ngoại trừ người nói dối thì bất cứ người nào bỏ sai phiếu đều khiến những người còn lại phải chôn cùng.

Tuy cảnh sát Lý đã đưa ra lời giải thích nhưng lời nói của Kiều Gia Kình vẫn khắc sâu trong lòng mọi người.

Dù sao đây là lần đầu tiên mọi người phát hiện trong câu chuyện của hai người có nội dung cốt truyện trái ngược nhau.

Tề Hạ không khỏi nhìn thoáng qua tên lưu manh tên là Kiều Gia Kình này.

Tuy hắn ta có vẻ phóng đãng không bị trói buộc nhưng còn thông minh hơn sự tưởng tượng.

“Ừm… Tới lượt ta… Một cô nương mở miệng nói.

Lúc này mọi người mới thu hồi suy nghĩ nhìn về phía nàng.

Lúc đầu nữ sinh này thấy người chết còn hét lên rất to.

Lúc này nàng như tỉnh táo lại, chỉ là ánh mắt vẫn không dám nhìn sang bên cạnh.

“Chào các vị, ta tên là Lâm Cầm, là một bác sĩ tư vấn tâm lý.

Tề Hạ hơi khựng lại, vì cái tên “Lâm Cầm này rất thú vị.

Ở thời Đại Đường trước kia, “Lâm Cầm có ý là “táo.

Hai chữ này giàu có ý thơ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Có lẽ phụ mẫu vị Lâm tiểu thư này muốn để nữ nhi của bọn họ có một cái tên không tầm thường, nhưng hiển nhiên cái tên này sẽ hại chết nàng ở nơi đây.

Người có mặt ở đây có tác giả, có giáo sư, có luật sư, có bác sĩ, có cảnh sát, bọn họ cũng biết ý nghĩa của “Lâm Cầm.

Chỉ cần lặp lại cái tên này trong lòng mấy lần, vậy câu chuyện của Lâm Cầm sẽ để lại cho người ta một ấn tượng sâu sắc.

Lâm Cầm phát hiện mọi người không có phản ứng gì, thế là đưa tay che miệng mũi của mình nói tiếp: “Ta là người Ninh Hạ, trước khi đến nơi này ta đang đợi một người tư vấn, nàng là một giáo viên mầm non.

Mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nhìn thoáng qua giáo viên mầm non tên là Tiếu Nhiễm kia, lần này lại có câu chuyện liên quan với nhau.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️