Một chiếc đèn sợi đốt cũ kỹ được treo lơ lửng giữa phòng, tỏa ánh sáng mờ tối.
Bầu không khí yên tĩnh như mực nước nhỏ vào nước trong, đang lan tràn ra khắp phòng.
Chính giữa phòng đặt một cái bàn tròn lớn trông loang lổ không chịu nổi, giữa bàn đặt một chiếc đồng hồ nho nhỏ, hoa văn vô cùng phức tạp, lúc này đang phát ra tiếng tíc tắc.
Mười người ăn mặc khác nhau đang ngồi quanh cái bàn tròn, quần áo của bọn họ trông cũ nát, khuôn mặt cũng dính rất nhiều tro bụi.
Bọn họ có người nằm sấp ở trên bàn, có người ngồi ngửa trên ghế nặng nề ngủ thiếp đi.
Bên cạnh mười người này có một nam đội mặt nạ đầu dê rừng, trên người mặc âu phục màu đen bình tĩnh đứng đó.
Ánh mắt của hắn ta xuyên qua cái mặt nạ đầu dê rừng cũ nát, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm mười người.
Đồng hồ trên bàn kêu lên, kim phút và kim giờ đồng thời chỉ vào số “12.
Ở chỗ rất xa bên ngoài căn phòng vang lên tiếng chuông trầm thấp.
Cùng lúc đó, mười nam nữ ngồi xung quanh bàn tròn chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi bọn họ dần tỉnh táo, đầu tiên mơ hồ nhìn quanh lại nghi ngờ nhìn đối phương một chút.
Xem ra không ai nhớ ra vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
“Chào buổi sáng, chín vị. Đầu dê rừng nói chuyện trước tiên, “Thật vui vì được gặp các ngươi ở đây, các ngươi đã ngủ say 12 tiếng ở trước mặt ta.
Quần áo của nam nhân trước mặt thật sự quỷ dị, dưới ánh đèn lờ mờ lại dọa mọi người nhảy lên một cái.
Mặt nạ của hắn ta như dùng đầu dê rừng thật sự làm ra, rất nhiều lông tóc đã ngả vàng biến thành màu đen, thắt nút bện vào nhau.
Ở chỗ con mắt mặt nạ dê rừng móc ra hai cái lỗ, để lộ ra đôi mắt giảo hoạt kia.
Trong lúc hắn ta vung tay lên không chỉ tản ra mùi tanh đặc biệt trên người dê rừng, càng lộ ra mùi hôi thối mơ hồ.
Một nam nhân xăm bông hoa trên cánh tay ngơ ngác mấy giây, cuối cùng mới phát hiện chuyện này có chỗ không hợp lý, hơi do dự mở miệng hỏi Đầu dê rừng: “Ngươi… Là ai?
“Tin tưởng các ngươi đều nghi ngờ điều này, vậy ta giới thiệu với chín vị một chút. Đầu dê rừng vui vẻ vung vẩy hai tay, xem ra hắn ta đã chuẩn bị xong đáp án.
Một người trẻ tuổi tên là Tề Hạ ngồi cách Đầu dê rừng xa nhất, hắn nhanh chóng quan sát tình huống trong phòng một chút, một lát sau vẻ mặt nghiêm nghị.
Kỳ quái, căn phòng này thật sự quá kỳ quái.
Nơi này không có cửa, bốn phía đều là tường.
Nói một cách khác, bốn phía, nóc nhà và sàn nhà của căn phòng này đều đóng kín, hết lần này đến lần khác trong phòng lại đặt một cái bàn.
Đã vậy, sao bọn họ đến được nơi này?
Chẳng lẽ có người đưa tới trước tiên, sau đó lại xây thành tường sao?
Tề Hạ lại nhìn quanh, nơi này mặc kệ là sàn nhà, mặt tường hay trần nhà, tất cả đều có đường con đan xen, những đường cong này chia bức tường và mặt đất thành rất nhiều ô vuông lớn.
Ngoài ra còn một điều khiến Tề Hạ chú ý, Đầu dê rừng kia chỉ nói tới “chín vị.
Số người ngồi quanh bàn tròn dù đếm thế nào cũng là mười người, cộng thêm Đầu dê rừng, trong phòng có tất cả mười một người.
“Chín vị là có ý gì?
Hắn đưa tay sờ túi của mình, không ngoài dự đoán điện thoại đã bị lấy đi.
“Không cần giới thiệu với chúng ta. Một nữ tử lạnh lùng mở miệng nói với Đầu dê rừng: “Ta khuyên ngươi sớm dừng hành động của mình lại, ta nghi ngờ ngươi đã giam cầm chúng ta hơn 24 tiếng, cấu thành ‘tội giam cầm trái phép’, bây giờ mỗi một câu của ngươi đều bị ghi chép lại, sẽ cấu thành chứng cứ không có lợi cho ngươi.
Nàng vừa nói chuyện vừa ghét bỏ phủi tro bụi trên cánh tay, như đang nói nàng ghét bẩn thủ hơn là bị cầm tù.
Lời nói của nữ nhân lạnh lùng thật sự khiến mọi người tỉnh táo hơn nhiều, dù đối phương là ai lại dám một mình bắt cóc mười người, mặc kệ thế nào cũng đã vi phạm lằn ranh pháp luật.
“Chờ chút… Một nam tử trung niên mặc áo trắng cắt ngang mạch suy nghĩ của mọi người, hắn ta chậm rãi nhìn về phía nữ nhân lạnh lùng kia, mở miệng nói: “Chúng ta đều vừa tỉnh lại, sao ngươi biết chúng ta đã bị nhốt ‘24 tiếng’?
Giọng điệu của hắn ta vững vàng mạnh mẽ nhưng lại nói trúng tim đen.
Nữ nhân lạnh lùng không chút hoang mang chỉ đồng hồ trên mặt bàn, trả lời: “Đồng hồ ở đây chỉ hướng 12 giờ nhưng ta có thói quen ngủ muộn, lần trước ta nhìn đồng hồ trong nhà đã là 12 giờ, điều này nói rõ chúng ta đã bị nhốt ít nhất 12 giờ.
Sau khi nàng nói xong lại dùng ngón tay chỉ mặt tường bốn phía, tiếp tục nói: “Các ngươi cũng nên phát hiện trong phòng này không có cửa, nói rõ người này vì muốn chúng ta đi vào phòng cũng phải tốn rất nhiều sức lực, hắn nói chúng ta đã ngủ sau 12 tiếng, bây giờ đồng hồ lại chỉ hướng 12 giờ, nói rõ đã xoay ít nhất hai vòng, cho nên ta nghi ngờ ‘vượt qua 24 tiếng’ có vấn đề gì sao?
Nam nhân áo trắng nghe xong câu trả lời lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân một cái, trong mắt vẫn mang theo vẻ nghi ngờ.
Dù sao trong hoàn cảnh này, nữ nhân này quá bình tĩnh.