An Thanh và Bát công chúa đứng trên tường thành Tử Cấm Thành, đưa mắt nhìn nàng ấy rời đi. Từ xa nhìn lại, cửa sổ xe ngựa chở Tứ công chúa bị nhấc lên một góc, hiển nhiên người ở bên trong đang nhìn lại tòa hoàng thành đã từng ở mười mấy năm này.
Dựa theo lệ cũ, công chúa gả cho Mông Cổ xa xôi, bình thường phải mười năm mới có thể trở về thăm người thân một lần, cho nên, lần từ biệt này thật đúng là cố hương khó trở về.
Trong lòng An Thanh không khỏi hiện lên một tia buồn vô cớ, đến Tử Cấm Thành này lâu như vậy, nàng vẫn cố ý không để cho mình suy nghĩ hết thảy về Khoa Nhĩ Thấm, cho dù là suy nghĩ cũng sẽ chủ quan lựa chọn bỏ qua cảm giác tình cảm của mình, nhưng vào thời khắc này, nàng vẫn không thể không thừa nhận, nàng nhớ nhà, nhớ cha nàng a nương ca ca.
Đời trước nàng không có nhà, cô nhi viện mà nàng lớn lên cũng bị phá bỏ sau khi nàng lên đại học, tuy vẫn xây dựng một khu mới trên địa chỉ cũ, nhưng đã sớm cảnh còn người mất, sau khi nàng lên đại học liền không trở về nữa, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với mẹ viện trưởng cũ một chút, nhưng bởi vì người ta có gia đình của mình, nàng cũng không tiện quấy rầy, cho nên, từ khi học đại học đến khi làm tiến sĩ, nhà của nàng cũng chính là ký túc xá trường học.
Nhưng ở kiếp này lại khác, nàng có được tất cả những gì đời trước nằm mơ cũng muốn có, nhưng trời xui đất khiến gả đến Tử Cấm Thành này, có nhà cũng không thể về, có người thân lại không thể gặp nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây