Sau khi An Thanh được như ước nguyện, cả người vui vẻ giống như một đứa trẻ, nói tới nói lui cũng là làm sao nghe được làm sao chăm sóc, khiến cho tất cả mọi người giống như bị nàng lây nhiễm, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều nhiễm chút ý cười.
Khang Hi thấy nàng như vậy, ngược lại có chút nhớ tới Nhị cách cách của mình, đó là một nữ nhi y thích nhất, trước khi nàng xuất giá, ngày thường ở bên cạnh y cũng líu ríu như vậy, có sức sống vô cùng, nhưng từ sau khi Nhị cách cách gả đi Mông Cổ, loại cảnh tượng này ngược lại là không thường gặp.
Những năm gần đây, bọn nhỏ càng lúc càng lớn, bất kể là a ca hay là công chúa, nhìn thấy hoàng a mã như y đều kính sợ có thừa, nhưng thân thiết lại không đủ.
Y là hoàng đế, nhưng cũng là phụ thân, cũng có ý nghĩ hưởng thụ niềm vui gia đình con cái vây xung quanh, nhưng mỗi lần gọi bọn họ tới bên người, Khang Hi nhìn thấy trên mặt là kính sợ cùng cẩn thận từng li từng tí đối với đế vương, trong nháy mắt liền không có hào hứng.
Chỉ là không ngờ lúc này lại cảm nhận được từ trên người Phúc Tấn lão Ngũ, Khang Hi phát hiện An Thanh rất kính sợ y, nhưng đồng thời nàng cũng không quá sợ y, nói chuyện làm việc giống như một tiểu bối đối với trưởng bối, có tôn kính, cũng có thân thiết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây