Người bên ngoài không biết, nhưng mấy người hầu hạ An Thanh vẫn biết được, tuy bị dặn dò không thể nói ra ngoài, nhưng cũng không ảnh hưởng đến các nàng tự đắc ý.
"Nhìn nha đầu nhà ngươi kìa, không biết ngươi đắc ý cái gì nữa." Xuân Hiểu cười nói.
Thúy Liễu hai tay chống nạnh, dáng vẻ đương nhiên: "Điềm lành kia là chủ tử chúng ta cứu sống, ta tự nhiên đắc ý."
An Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, cái gì mà điềm lành điềm xấu, dưới cái nhìn của nàng, những điềm lành cổ đại này, thường thường đều là ngụy tạo hoặc truyền bá ra, dùng để giữ gìn quyền uy của đế vương.
Tựa như lần này cũng không ngoại lệ, nàng cũng không quá coi trọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây