Họ hiếm muộn, lại chỉ có mình nàng là nữ nhi nên nàng được nuông chiều từ nhỏ, đáng tiếc là họ đã qua đời năm năm trước, bây giờ tuy không còn đau buồn như vậy, cuối cùng cũng đã nguôi ngoai, nhưng mỗi lần nhớ lại vẫn thấy tiếc nuối.
Mà sau khi nàng lớn lên, những kẻ nhòm ngó Lý phủ có chút nóng lòng, nàng không muốn bị bọn họ ép gả đi, bèn nảy ra ý định làm nữ hộ.
Nàng nghĩ rất hay, nhét tiền đút lót, tạo ra một người trượng phu không có thật, cách ba đến năm năm lại báo bệnh qua đời, để nàng và con ở lại Lý phủ, ai cũng không thể nói gì.
Kế hoạch được thực hiện rất tốt.
Nàng nằm ở trên tường nhìn trộm tiểu công tử nhà bên cạnh hồi lâu, mỗi ngày đối phương đều dậy sớm luyện kiếm, cái eo nhỏ nhắn rộng bằng bàn tay kia đối với nàng mà nói là một sự cám dỗ vô cùng, càng nhìn càng thích, trong lòng đã quyết định người được chọn.
………
“Công tử...” Xuân Kiều nằm ở trên tường, cười duyên dáng gọi, chớp chớp mắt, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt, Dận Chân lạnh lùng, xoay người bỏ đi, chỉ là bước chân hơi do dự, nhưng cũng không dừng lại, dần dần đi xa.
Vẻ mặt Xuân Kiều đầy ẩn ý, xuống thang trong sự kinh hãi của nha hoàn.
Tuy chỉ là một cái liếc mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng lại rất vui vẻ, tiểu công tử đối diện cao quý bức người, dung mạo tuấn tú. Ngủ một giấc với chàng ấy, nàng không lỗ.
Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.
Mỗi lần Dận Chân luyện kiếm xong, hắn đều thấy trên tường có một thiếu nữ dung mạo diễm lệ đang nằm, tươi cười nhìn hắn.
“Công tử...” Nàng đổi giọng điệu, vừa kiều mỵ vừa quyến rũ, đuôi âm hơi kéo dài lên cao, toát ra vẻ quyến rũ đa tình từ trong xương cốt.
Dận Chân dừng bước, nhíu mày nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.” Đừng có bẻ giọng, nghe khó chịu lắm.
Tấm lưng thiếu niên thẳng tắp, dáng người cao ráo, mặc thường phục màu đen, đứng dưới gốc cây mơ đẹp tựa một bức tranh.
Nhưng lời này, phải là loại nam nhân sắt đá nào mới nói ra được.
Nụ cười trên mặt Lý Xuân Kiều cũng theo đó cứng lại, vì muốn thành công nên nàng đã cố ý luyện giọng nói quyến rũ của ngự tỷ hồi lâu, vất vả đổi lại thất bại thảm hại, thật sự không biết nói lý lẽ với ai.
Nàng như có điều suy nghĩ nhìn tiểu công tử, chẳng lẽ chàng ấy thích loli, vậy thì dễ rồi.
“Ca ca, đến chơi đi.”
Ngày hôm đó, sáng sớm, Dận Chân luyện kiếm xong, đang lau mồ hôi thì nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào lại vang lên trên tường. Hắn xoa xoa ấn đường, nhìn về phía thiếu nữ với nụ cười ngây thơ vô tội kia.