“Cầm thú.”
“Không bằng cầm thú.”
Trước tiên là lầm bầm mắng vài câu, rồi mới nghiến răng nghiến lợi, tự mình bê đá đập chân mình, cảm giác này không thể nào có lần nữa.
Vẻ mặt ma ma muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải, xót xa xoa thuốc mỡ lên những chỗ bầm tím trên người nàng, vừa khuyên nhủ: “Bây giờ đã như vậy rồi, người cứ ngoan ngoãn vào hậu viện của hắn, không nói nhiều, dù chỉ là quý thiếp, cũng hơn là không danh không phận.”
Xuân Kiều cười nhạt, không nói gì, chỉ vẫy tay với Lục Liễu, ra hiệu cho nàng ấy lại giúp đỡ, rồi mới cười nói: “Người à, người đừng lo lắng chuyện này nữa, con biết mình đang làm gì.”
Tuy nói vậy, nhưng ma ma vẫn luôn lo lắng, nước cờ này, đi sai rồi.
Một bước sai, bước nào cũng sai, chuyện này ai dám đánh cược.
“Cô nương, công tử nhà bên cạnh dậy sớm, thấy người chưa dậy liền nói đi luyện kiếm trước, đợi người tỉnh rồi sẽ quay lại tìm người.” Tiểu nha hoàn lanh lợi bẩm báo, từng câu từng chữ nói rất rõ ràng.
Xuân Kiều gật đầu tỏ vẻ đã biết, một lúc sau mới mỉm cười nói: “Được rồi, chuyện nhỏ thôi mà.”
Dù sao chỉ cần có thai, nàng sẽ lập tức thu dọn hành lý bỏ chạy, đồ đạc ở đây đều không cần nữa.
Đang nói cười thì thấy tiểu nha hoàn vui vẻ đi vào, cười nói: “Xem công tử hào phóng chưa kìa, đưa đến bao nhiêu đồ, nói là thêm đồ cưới cho ngươi. Mấy tiểu nha đầu này cũng được điều đến hầu hạ ngươi, nói là từ nhỏ đã ở bên cạnh hắn, rất biết làm việc.”
Xuân Kiều hơi sững sờ, quả thật rất hào phóng, những thứ tiểu nha hoàn ôm trong ngực, bưng trên tay, đủ loại, thứ nào cũng trông rất quý giá.
“Đem trả lại đi, ta không cần những thứ này.” Vốn là nàng chủ động, nào có đạo lý nhận đồ của đối phương.
Mặt tiểu nha hàon cứng đờ tại chỗ, tưởng là vị chủ nhân này không biết giá trị của những thứ này, vội vàng giới thiệu từng thứ một: “Ngươi xem viên châu đỏ này, là châu san hô mài ra...”
Gia không phải người keo kiệt, đồ tốt trong tay cũng nhiều, hôm nay cũng là thể hiện thành ý, đều là đồ tốt thật sự, không hề giả dối.
Nhìn thì chỉ có mấy nha hoàn bưng bê, không nhiều lắm, nhưng thực tế mua cả cái sân này cũng không cần nhiều tiền như vậy.
“Thôi được rồi, trả lại đi, ta không cần.” Xuân Kiều ngáp một cái, những thứ này quá bắt mắt, không có lợi cho việc bỏ trốn của nàng, nàng phải ngốc đến mức nào mới nhận.