Đầu đông, tuyết rơi dày đặc.
Xuân Kiều đứng dưới mái hiên thưởng cảnh, nhìn tuyết bay đầy trời, trong tầm mắt là một màu bạc trắng xóa, ngay cả những cành cây khô cằn mùa đông cũng vì tuyết mà trở nên tiên khí phiêu phiêu.
“Cô nương, ngoài kia lạnh lắm, cô nương mau vào nhà tránh rét đi ạ.”
“Đúng vậy đó ạ...”
Mấy nha hoàn dò xét sắc mặt nàng, cẩn thận khuyên nhủ, dù sao vị đại cô nương này vừa mới được đón từ bên ngoài về, vẫn chưa nắm rõ tính tình.
Nói ra cũng thật buồn cười, đích nữ chân chính lại lưu lạc bên ngoài, lớn lên ở một gia đình nhỏ bé, đến ngày tìm về phủ, nhìn cũng tiều tụy xơ xác.
Chiếc xe ngựa mái xanh, tấm sa tanh nửa cũ, trong lòng ôm một tiểu nam hài nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc khắc, nhưng bên cạnh lại không có nam nhân nào đi cùng.
Trong Lý phủ lập tức bàn tán xôn xao, phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà, một nữ nhân sống đến nông nỗi này, thật sự là đáng thương vô cùng.
Tuy chủ tử đều che giấu, nhưng mắt của những phận kẻ hầu người hạ đều tinh tường, có gì mà không biết.
Tú Thanh nhìn sang khuôn mặt chủ tử, nhìn không chớp mắt. Không nói gì khác, vị chủ tử này thật là xinh đẹp, tướng mạo lão gia bình thường, phu nhân có phần khá hơn, nhưng cũng chỉ là đoan trang đoan chính.
Nhưng cô nương lại khác, ngũ quan không chỗ nào không đẹp, càng nhìn kỹ càng không tìm ra khuyết điểm, đôi mắt như cười như không kia có thể khiến người ta chìm đắm vào trong, thật sự là xinh đẹp vô cùng.
Từ đầu lông mày, khóe mắt đến khóe môi hơi cong lên, tất cả đều tinh xảo đến mức nàng ấy không nghĩ ra từ nào để hình dung, luôn cảm thấy không khác gì Bồ Tát nương nương được thờ phụng.
Mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, sáng sớm khi chải đầu, nàng ấy chỉ cảm thấy nặng trĩu và hơi lạnh, lại mềm mại mượt mà.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, khi Tú Thanh hoàn hồn, không thấy bóng dáng chủ tử đâu, trong lòng giật mình, ngẩng đầu tìm kiếm thì thấy bóng lưng yểu điệu kia sắp bước ra khỏi cửa viện.
Nàng ấy vừa định lên tiếng gọi, chợt nghĩ, đúng rồi, sắp đến giờ thỉnh an, viện của họ gần đường nhưng cách xa chủ viện, nên cần phải xuất phát sớm một chút.
Nhanh chóng bước lên phía trước, nàng ấy còn chưa kịp hành lễ đã bị Lý Xuân Kiều liếc mắt nhìn qua một cách thờ ơ, cười mỉm hỏi: “Đã nhìn đủ chưa?”
Nhìn thấy Tú Thanh hơi đỏ mặt, mím môi không dám nói, Xuân Kiều thu hồi ánh mắt, khoác tay nàng ấy, thong thả đi về phía chủ viện.