Đích nữ vừa sinh ra đã bị bế nhầm nhà tri phủ Lý Văn Diệp đã được tìm về rồi.
Chiếc xe ngựa mái xanh, tấm sa tanh nửa cũ, trong lòng ôm một bé trai nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc khắc, nhưng bên cạnh lại không có nam nhân nào đi cùng.
Ánh mắt mọi người trở nên khác thường, phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà, một nữ nhân sống đến nông nỗi này, thật sự là đáng thương.
Đích nữ giả khóc đến hoa lê dính mưa, quỳ trước mặt nàng thỉnh tội: “Năm xưa do hiểu lầm mà khiến tỷ tỷ phải chịu khổ, trong lòng muội muội khó chịu khôn cùng, về sau tất cả của muội muội đều dâng hết cho tỷ tỷ, chỉ cầu tỷ tỷ đừng oán hận a mã và ngạch nương.”
Nhất thời, ánh mắt của a mã và ngạch nương nàng trở nên khác thường, sinh lòng thương xót đối với đích nữ đang quỳ.
Xuân Kiều cười, vẻ mặt bình đạm, lặng lẽ thắt đai lưng cho đứa bé trong lòng.
Mọi người kinh ngạc: Đai lưng vàng!
Giới thiệu hai:
Xuân Kiều có eo thon.
Nàng trèo tường nhìn trộm tiểu công tử nhà bên cạnh hồi lâu, rất là yêu thích, bèn ngủ với hắn.
Đến ngày châu thai ám kết, chính là lúc nàng rời đi, chỉ để lại tiểu công tử nhà bên cạnh đối mặt với hồng chúc tắt ngóm, người đi nhà trống.
Nhưng mà một ngày nào đó, xe ngựa xa hoa dừng ở cửa tiểu viện, tiểu công tử mặt mày bức người nhìn nàng như cười như không.