Giữa trưa, đám bạn cùng phòng đều trở về.
Trong tay Mã Dương xách một chiếc túi ni lông, bên trong đựng đồ ăn mua ở căng tin.
“Anh Khiêm, ngươi đúng là to gan, dám không đi học thật? Nhưng lần này nhóc con ngươi cũng coi như may mắn, Phó viện trưởng không điểm danh.” Mã Dương trưng ra dáng vẻ “nhóc con ngươi may mắn gì đâu”.
Các bạn cùng phòng khác thì đều tự mở laptop của mình ra.
“Buổi chiều không có tiết, nào nào, tổ đội chơi game không?”
“Có, mau lên. Mã Dương, ngươi đâu rồi?”
“Đợi chút, ta còn chưa ăn cơm xong đâu.”
“Ngươi nhanh lên đi chứ, lề mà lề mề, ai đi sang phòng khác gọi người.”
Những người khác trong phòng ngủ đều đã mở bàn gấp đặt lên giường mình rồi bật laptop.
Điều kiện ký túc xá trường học chính là gian khổ như vậy, ngay cả giường kết hợp bàn học cũng không có, chỉ có thể ngồi xếp bằng trên giường chơi game.
Bùi Khiêm vẫn luôn nghi ngờ, nguyên nhân thắt lưng mình không thoải mái chính là bệnh tật do những lúc thế này sinh ra.
Cho nên, để có được trải nghiệm chơi game tốt nhất, cho dù có máy tính riêng, tổ đội cùng chơi game trong ký túc xá rất tiện lợi, nhưng rất nhiều sinh viên vẫn đến quán net.
Mã Dương ôm bát cơm inox, bên trên là thức ăn đựng trong túi ni lông, ăn qua loa mấy miếng, sau đó cầm túi ni lông lên, ném hết vào thùng rác.
Hôm nay còn tốt, buổi sáng có tiết, cho nên đều đến căng tin mua về ăn.
Nếu như buổi sáng không có tiết, vậy mọi người đều nằm ì trên giường.
Khi nào có người đầu tiên quyết định đến căng tin, những người khác sẽ lập tức “xin ké”.
Đương nhiên, sau này dịch vụ ship đồ ăn ngoài xuất hiện, nhưng khi đó không có app đặt đồ ăn, đều phải gọi điện thoại đặt trước, sẽ có học sinh nghèo điều kiện gia đình khó khăn đi làm part time, kiếm chút phí sinh hoạt.
Mã Dương ra ngoài gọi một tiếng rõ to, thoáng chốc vị trí trong phòng game đã đầy bảy tám phần.
Bùi Khiêm nhìn màn hình máy tính, đây là một game đối kháng 5v5, tên là ‘Thần Khải’, cách chơi na ná giống như DOTA, chỉ là giao diện hoàn toàn khác nhau.
Xét về mặt thời gian, ‘Liên Minh Huyền Thoại’ bắt đầu hot lên từ năm 2011, năm 2009 mặc dù cũng có, nhưng vẫn còn rất thô sơ.
Hơn nữa, đó là tình hình lúc trước trong trí nhớ của Bùi Khiêm, còn bây giờ, thế giới thay đổi nhiều như vậy, có thể xuất hiện ‘Liên Minh Huyền Thoại’ hay không vẫn còn chưa biết.
Lúc này thống trị các quán net vẫn là MMORPG, game hot nhất tên là ‘Thế Giới Kỳ Ảo’.
Mặc dù kiểu game như ‘Thần Khải’ cũng hot, nhưng rõ ràng độ hot bên trong phòng ngủ cao hơn chút, bởi vì nó không được coi là game online thuần túy.
Ở quán net cũng có thể chơi, cũng có sàn đấu, nhưng độ hot vẫn kém MMORPG.
“Anh Khiêm, sao cứ cảm thấy hôm nay ngươi ngơ ngơ ngác ngác vậy, chưa tỉnh ngủ hả?”
Mã Dương hơi nghi ngờ trạng thái hôm nay của Bùi Khiêm: “Chín thiếu một, ngươi đến không?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không được rồi, các ngươi tìm người khác đi.”
“Được, vậy ta gọi lão Vương sát vách.” Mã Dương cũng không hỏi nhiều.
Thoáng chốc, phòng ngủ và phòng ngủ sát vách bắt đầu hò hét ầm ĩ.
“Ơ, trên đường không có ai, chạy cẩn thận đó!”
“Móa, sao hắn giết ta rồi?”
“Ha ha ha, ba người đánh một còn bị giết ngược, gà!”
Bùi Khiêm đứng sau lưng Mã Dương, nhìn hắn tay phải di chuột click vào màn hình, tay trái gõ bàn phím, gõ mạnh đến độ bàn phím laptop vang vọng tiếng lạch cạch, rất có phong thái của một vị cao thủ.
Kết quả vừa nhìn thành tích chiến đấu, mười phút đầu tiên toàn đội dẫn trước 10-9, thành tích chiến đấu của Mã Dương là 0-0.
Đồng đội chơi đến nóng ruột nóng gan, hắn lại để lọt một tên dưới tháp.
Bùi Khiêm không khỏi cảm thấy bùi ngùi xúc động, năm 2009 mọi người đều còn rất trẻ, vẫn có thể trải nghiệm thú vui trong game, thật tốt.
Bản thân hắn sau khi đi làm mua cả tá game, mỗi cái đều là game hay, kết quả sau khi mua về thì cho hít bụi toàn bộ, căn bản không nhớ mở ra.
Mỗi ngày đi làm mệt gần chết, tan làm chỉ muốn nằm trên sofa lướt web, xem live stream, ngay cả cử động đầu ngón tay cũng lười, chớ nói chi đến loại game cần thao tác liên tục này.
Cũng may, bây giờ mọi chuyện đều đã khác.
Chỉ cần lỗ sạch toàn bộ quỹ hệ thống là có thể nằm im kiếm tiền, hoàn toàn không cần phấn đấu, vui sướng làm một con cá ướp muối!
Bùi Khiêm nằm trên giường, sung sướng tưởng tượng cuộc sống sau này.
Như vậy, nên tiêu khoản tiền năm mươi nghìn đồng đầu tiên này như thế nào đây…
Dù sao thì trước tiên vẫn phải sắm một chiếc máy tính cấu hình cao đã nhỉ?
Sau đó ra ngoài thuê một phòng trọ, trải qua cuộc sống cá ướp muối không cần liêm sỉ.
Ha ha ha ha, Bùi Khiêm không nhịn được bật cười thành tiếng.
…
…
“Chuyên mục ‘Bóc phốt game rác rưởi’ kỳ này đến đây là kết thúc, nếu như các vị khán giả ba ba cảm thấy video kỳ này không tệ, đừng quên lưu trữ, chia sẻ, đăng ký nha!”
Trong một căn phòng trọ nào đó ở Đế Đô, một thanh niên “mập giả” mày rậm mắt to, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt uể oải đang ngồi trước máy tính quay video.
Hắn là một người đăng có tiếng trong khu vực game của fanshu.com, tên thật Kiều Lương, nickname Kiều Lão Thấp, cũng được đám fan hâm mộ gọi với cái tên thân mật “Cha đỡ đầu của kênh chơi game”, bởi vì mỗi khi đến cuối cùng chuyên mục, hắn đều gọi ba ba.
Là một người chuyên đăng video, mặc dù Kiều Lương có chút tên tuổi, cũng có không ít fan hâm mộ, nhưng dù sao cũng là năm 2009, trong hoàn cảnh thế này, hầu hết vẫn trải qua tháng ngày ăn bữa nay lo bữa mai.
Được book quảng cáo, vậy có thể phóng khoáng thoải mái, xuống tiệm ăn ăn một bữa ngon.
Không được book quảng cáo, thế đành phải ăn mỳ tôm úp, giảm béo đều nhờ vào nhịn ăn nhịn uống.
Kiều Lương từng thử rất nhiều hướng, nhưng cuối cùng vẫn là chuyên mục ‘Bóc phốt game rác rưởi’ được hoan nghênh nhất, lượt xem tương đối cao, cũng thu hút một nhóm fan hâm mộ yêu thích game online.
Kiều Lương còn có một chuyên mục, tên là ‘Đề cử game mới tháng này’, chuyên dùng để nhận quảng cáo.
Dù sao chuyên mục giúp hắn hot lên tên là ‘Bóc phốt game rác rưởi’, nhà phát hành game nào tìm hắn book quảng cáo cũng không dám đăng trong chuyên mục này.
Vì vậy, Kiều Lương làm ‘Đề cử game mới tháng này’ để nhận quảng cáo, nhưng mà mức độ được quan tâm trong series này kém xa ‘Bóc phốt game rác rưởi’.
Sau khi quay ‘Bóc phốt game rác rưởi’ kỳ mới xong, Kiều Lương lại chậm chạp không đăng tải.
Bởi vì luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Ừm, đúng vậy, thiếu một chút linh hồn.
Game lần này hệt như rác rưởi không có xíu xiu đặc biệt gì!
Viết văn án, nghiêm túc làm tư liệu sống, lồng tiếng, sau khi hoàn thành toàn bộ quy trình, Kiều Lương mới cảm thấy tiết mục lần này tạm được, nhưng nghĩ lại, hình như cũng khó mà bùng nổ được.
Game này, rách nát không có chút tính thảo luận nào.
Điều này khiến Kiều Lương cảm thấy vô cùng đau đầu, dù sao hắn cũng kiếm sống bằng công việc này, nếu lượt xem video không tăng lên, vậy khó mà nhận được nhiều quảng cáo tốt hơn.
Cho nên, Kiều Lương cũng không gấp gáp đăng tải video kỳ này, mà ấn mở danh sách đề cử game mới trên nền tảng chính thức, bắt đầu “đãi vàng trong cớt”.
Trước đó, hắn cảm thấy hơi đói, bóc một gói mì tôm, lại đi cắm ấm siêu tốc, chuẩn bị bổ sung năng lượng.
Cắm ấm siêu tốc xong, Kiều Lương tiếp tục tìm kiếm game mới.
“Con đường sa mạc cô độc? Game quái gì đây?”
Kiều Lương xem giới thiệu vắn tắt của game này.
“Hành trình lái xe mô phỏng rồi suy ngẫm về cuộc đời?”
“Suy ngẫm về cuộc đời như thế nào?”
Giới thiệu vắn tắt này hơi khơi gợi tính tò mò của Kiều Lương.
Là một người chuyên đăng video trong khu vực game gần như chỉ cần hơi cảm thấy hứng thú một trò nào đó, Kiều Lương sẽ lập tức thử chơi xem thế nào.
Hắn ấn tải game, chỉ thoáng chốc đã tải xong, game cũng tự động mở ra.