Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game

Chương 33: Cao nhân ẩn sĩ.

Chương Trước Chương Tiếp

Cayenne dừng ở cổng phía nam của trường.

Bùi Khiêm đang chuẩn bị mở cửa xuống xe.

Tân Hải Lộ trên vị trí ghế lái vươn một bàn tay mảnh khảnh, cầm một chiếc túi nhỏ xinh xắn.

“Lúc trước ngươi đã từng dặn dò, thuê cho ngươi một căn hộ hai phòng ngủ gần trường, bên trong này là thẻ ra vào và chìa khóa.”

Bùi Khiêm không lập tức nhận lấy mà quan sát phản ứng của hệ thống.

Ừm, hệ thống không nói là không thể, vậy thì là có thể!

Mua quần áo, thuê nhà, tưởng chừng không liên quan gì đến nghiệp vụ của công ty nhưng cũng đề cập đến vấn đề hình ảnh cá nhân của sếp.

Quần áo mua về không thể cứ chất thành đống trong phòng ngủ, đúng không?

Sau này, công việc cần tăng ca, đi công tác, phòng ngủ tắt đèn, nửa đêm không được phép ra ngoài thì phải làm sao?

Vì vậy, thuê một phòng ở là hợp tình hợp lý!

Hơn nữa, tiền thuê nhà cũng không đắt, bộ vest mấy chục nghìn đồng cũng mua rồi, thì thuê một căn nhà có thể tốn bao nhiêu tiền?

Bây giờ là năm 2009, giá thuê phòng ở Hán Đông, một căn hộ hai phòng ngủ được trang trí đẹp mắt trong một khu trung cư nhỏ cao cấp, cùng lắm cũng chưa đến 2000 nhân dân đồng.

Đâu giống như mười năm sau, một gian phòng ngủ vừa cũ vừa nát ở Đế Đô cũng phải thuê tới bảy tám ngàn.

Hệ thống không nhắc nhở là không thể, Bùi Khiêm cũng không còn gánh nặng tâm lý, đưa tay nhận lấy túi.

Sau khi lật lại một chút, bên trong có một chiếc chìa khóa, một thẻ ra vào và còn có một mảnh giấy nhỏ, bên trên là nét chữ đẹp đẽ của Tân Nguyệt Lộ, ghi lại địa chỉ của ngôi nhà.

Khu trung cư cách cổng nam trường học không bao xa, cũng chỉ vài chục mét.

“Vậy thì ngươi nghỉ ngơi đi, trong mấy ngày nữa quần áo mới mua sẽ được chuyển đến nơi ở của ngươi.”

Cayenne được lái rời đi.

Bùi Khiêm cảm thấy rất tốt

Hệ thống không nghiêm cấm những hành vi này, vẫn rất trọng nghĩa đối với ta rồi!

Quẹt thẻ ra vào, bước vào đến khu chung cư nhỏ cao cấp gần trường.

Khi còn đi học, Bùi Khiêm cũng chỉ nhìn nó từ ngoài xa mà chưa từng đi vào.

Lần theo địa chỉ trên tờ giấy, Bùi Khiêm đã tìm thấy căn hộ hai phòng ngủ của riêng mình.

Vừa mở cửa nhìn vào, Bùi Khiêm hơi sốc.

Nói là hai phòng ngủ nhưng thực tế diện tích không khác ba phòng ngủ là bao, thoạt nhìn cũng phải một trăm ba mươi, bốn mươi mét vuông.

Nội thất, những thứ cần có đều có sẵn.

Ngay cả ga trải giường, chăn đệm, đồ vệ sinh cá nhân,… tất cả cũng đều đã được chuẩn bị sẵn.

Thật sự là chỉ cần xách túi vào ở.

Thậm chí không cần phải xách theo một chiếc túi nào cũng có thể vào ở rồi.

Bùi Khiêm ngồi xuống ghế sofa, đã không muốn chuyển mông ra nữa.

So sánh với nơi này, ký túc quả thật giống như một cái lồng chim!

Không, lồng chim còn rộng rãi hơn! Mát mẻ hơn ở đó!

Sau khi hài lòng nằm liệt trên ghế sofa một lúc, Bùi Khiêm đã lấy lại tinh thần, chuẩn bị bắt tay vào công việc chính.

Không thể vui mà quên cả trời đất được, phải có ước mơ!

Tiền vẫn chưa lỗ hết mà!

Bùi Khiêm kêu gọi hệ thống để kiểm tra tình trạng tiền vốn hiện tại.

‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’

‘Ký chủ: Bùi Khiêm’

‘Tỷ lệ chuyển đổi lợi nhuận 100: 1, tỷ lệ chuyển đổi thua lỗ 1: 1’

‘Quỹ hệ thống: 271145,5 ( - 228854,5)’

‘Tài sản cá nhân: 1957,6’

Thu nhập tuần đầu tiên là hơn 500 nghìn, thu nhập tuần thứ hai là hơn 700 nghìn, thu nhập tuần thứ ba vẫn chưa đến tài khoản, chắc cũng phải bảy, tám trăm nghìn.

Từ đây có thể thấy, ước tính mức bán ra năm triệu hàng tháng của Bùi Khiêm khá chính xác, chẳng qua vẫn đánh giá thấp hơn một chút.

Chi phí thuê văn phòng tiêu hơn 700 nghìn nhân dân đồng trong một lát, sau này mỗi tháng còn phải chi ra hơn 300 nghìn nhân dân đồng.

Đồ dùng văn phòng mua mất khoảng 800 nghìn, trước mắt vẫn chưa được chi tiêu, Bùi Khiêm dự định sau khi thu nhập của tuần sau đến thẻ sẽ lập tức chi tiêu với tốc độ ánh sáng.

Còn về tiền mua quần áo, thuê xe, thuê nhà,… cộng lại hơn 100 nghìn đồng, Bùi Khiêm thậm chí cảm thấy không thành vấn đề.

Tiền vốn trong hệ thống vẫn còn, nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn ban đầu là 500 nghìn, thì đây đã lỗ một khoản hơn 200 nghìn rồi!

Kết quả tuyệt vời!

Tất nhiên, tiếp theo vẫn còn những việc phải làm .

Đã thuê mặt bằng văn phòng, cần phải tuyển nhân viên. Nếu không, việc để một không gian văn phòng lớn như vậy không hoạt động là vi phạm quy định, sẽ bị hệ thống cảnh báo.

“Nghĩ xem, nên thuê những người như nào.”

“Quá ưu tú chắc chắn không tốt, ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.”

“Quá kém cỏi thì cũng không được, game vẫn phải làm, nếu không yêu cầu của hệ thống sẽ không thể hoàn thành. “

“Chà ... đây là công việc kỹ thuật, ta phải xem xét kỹ hơn.”

Bùi Khiêm càng nghĩ, chuyện này càng trở nên khó khăn.

Nhưng vì cuộc sống hạnh phúc cho hiện tại và sau này, chuyện càng có mức độ khó khăn thì hắn càng phải thử sức.

Sau khi nghĩ trước nghĩ sau, Bùi Khiêm xác nhận một chuyện đầu tiên.

Tức là không thể chỉ tuyển dụng nhân viên trực tuyến mà phải tự khai quật!

Đăng tin tuyển dụng trực tuyến chỉ có thể tuyển dụng “Những người nghĩ rằng họ có thể đủ điều kiện cho vị trí.”

Một số người mà Bùi Khiêm ưng ý sẽ nửa đường bỏ cuộc mà không dám đến phỏng vấn.

Cũng có nghĩa là, giới hạn cuối không đủ thấp.

Thông tin tuyển dụng đưa lên mạng phải được viết một cách nghiêm túc.

Bùi Khiêm không thể công khai viết rõ trên tuyển dụng là “Tuyển người làm tạm bợ’, hệ thống chắc chắn sẽ cảnh cáo hắn.

‘Người thân tín’ như Mã Dương, chỉ có một người là chưa đủ.

Ở đâu còn có thể có một tài năng như Mã Dương đây?

Sau khi Bùi Khiêm suy trước tính sau, hắn chợt nghĩ đến một người.

Chỉ cần hắn có thể rời núi, thì việc lớn sẽ thành công rồi!



Sau khi tìm kiếm ba quán Internet gần trường, Bùi Khiêm cuối cùng cũng tìm được người mình cần tìm.

Vị này không có nơi ở cố định, nhưng nói chung, không phải ở quán Internet này thì ở quán Internet kia, nếu không phải ở quán Internet thì cũng là đang trên đường đến quán Internet.

Có lẽ vì thường xuyên lên mạng ở một quán internet sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho nên vị này thỉnh thoảng sẽ thay đổi môi trường đến ở một quán cà phê Internet khác trong mười ngày nửa tháng.

Vị thần tiên này tên là Bao Húc, mọi người trong quán Internet đều thích gọi hắn là “Bao Túc”

Cách nói “Can đế”* mới trở nên phổ biến vài năm sau này.

(Can đế: chỉ người chơi game liều mạng vì thăng cấp và nhận thưởng)

Nhưng xét về biểu hiện của Bao Húc, việc gọi hắn là “Can đế” thật sự hơi coi thường hắn.

Mà phải gọi là “Siêu can đế”!

Bây giờ, Bao Húc chưa được mọi người biết đến nhiều.

Nhưng chẳng bao lâu nữa, tên tuổi của hắn sẽ lan rộng khắp trường, không một ai là không biết đến, không một ai dám xem thường.

Có hai câu chuyện của hắn được lưu truyền rộng rãi.

Chuyện đầu tiên là vào năm thứ nhất, từ cuối mùa đông đến đầu mùa xuân cho đến mùa hè, ngày nào hắn cũng chạy đến quán Internet và không ngừng chơi game.

Vào mùa hè nóng nực, những người khác đều mặc quần đùi, áo ngắn, hắn vẫn mặc áo len và quần dài, với áo khoác vắt trên lưng ghế.

Bởi vì hắn chưa bao giờ quay lại ký túc xá, chứ đừng nói đến thời gian để thay quần áo.

Nếu buồn ngủ, thì đặt ghế ngửa ra mà nằm xuống để ngủ.

Khi tỉnh lại, đi vào nhà vệ sinh rửa qua mặt, xong lại tiếp tục lao vào game.

Cứ như thế, không đếm xỉa đến các mùa trong năm.

Sau sự việc này, hắn được gọi là “Anh quần thu”.

Chuyện thứ hai là vào năm đại học thứ hai, hắn bị nhà trường cho nghỉ học vì thi trượt quá nhiều môn.

Sau khi bị đuổi học, hắn tiếp tục ngâm mình trong các quán Internet.

Gia đình cũng không liên lạc được với hắn, còn cho rằng hắn đã xảy ra chuyện mà chết rồi.

Bao Húc kiếm sống bằng luyện cấp cho người khác, tăng cấp bậc, và bán lại trang bị hỗ trợ. Cứ như vậy, hắn sống trong quán Internet hai, ba năm.

Cứ như một vị thần.

Tất nhiên, trong mắt những người bình thường, đây là một kẻ nghiện Internet giai đoạn cuối, cần phải dùng điện giật.

Nhưng Bùi Khiêm có thể nhìn ra điểm sáng của hắn.

Những người như vậy là những tay chơi hardcore thực sự.

Thuộc như lòng bàn tay hầu hết các trò chơi trên thị trường, rất nhiều chi tiết được cài đặt trong game, hỏi hắn thì sẽ biết.

Thuê một người chơi cấp hardcore như vậy đến làm nhân viên, hợp tình hợp lý chứ?

Tất nhiên, tiền đề là để hắn làm vệ sinh cá nhân một chút.

Hơn nữa, Bùi Khiêm còn nhìn trúng một đặc điểm khác của hắn, đó là chơi game rất tốt, nhưng hắn không hiểu về thiết kế!

Loại người này rất dễ lạc lối.

Sử dụng một phép so sánh đơn giản, nếu một người muốn trở thành một đầu bếp giỏi, hắn phải có khả năng nếm ra thức ăn ngon hoặc dở.

Nhưng ngược lại, nếu một người có thể nếm ra thức ăn ngon hoặc dở, khẩu vị vô cùng khắt khe, thì liệu hắn nhất định có thể là một người nấu ăn giỏi không?

Câu trả lời thường là không.

Đáp án luôn luôn là phủ định.

Thậm chí, người càng bắt bẻ cầu kỳ đối với món ăn thì càng khó trở thành một người nấu ăn ngon.

Có một mức độ, gọi là hăng quá hoá dở.

Làm game quả thực đòi hỏi sự đam mê và yêu thích game, nhưng quá nhiều cũng không được.

Quá yêu thích trò chơi, thường không thể duy trì đủ lý trí và tính khách quan, rất dễ coi sự hiểu biết của bản thân về game như sự hiểu biết của hầu hết những người chơi game bình thường.

Vì vậy, Bùi Khiêm cảm thấy Bao Húc là người phù hợp với yêu cầu của mình.

Một mặt, hắn là một người yêu thích game, bậc thầy chơi game, việc tuyển đến làm nhân viên và cho hắn nhiều tiền lương hơn sẽ không bị hệ thống tính là vi phạm quy định.

Mặt khác, hắn không có sở trường về thiết kế cho lắm, có khả năng cực kỳ lớn là hắn sẽ đi vào bế tắc và làm hỏng mọi thứ.

Nhìn đi, thật là một nhân viên hoàn hảo!

Nhưng Bùi Khiêm không chắc chắn lắm, mình có thuyết phục được hắn hay không.

Dù sao, đây là một người, trong thời gian hai năm đã khiến gia đình nghĩ nhầm rằng hắn đã xảy ra chuyện mà chết rồi.

Rất khó tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện thế nào, mới khiến hắn rời khỏi quán Internet.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)