Lão Hoàng hơi lo lắng: “Có được không vậy? Mặc dù thầy Trần Kỳ là người có kinh nghiệm trong ngành, thế nhưng nói không chừng hắn cũng đã quên chuyện xảy ra một năm trước từ lâu, làm gì còn người nào nhớ ngươi là ai nữa?”
“Vả lại chắc chắn đại thần làm trong ngành quảng bá này thường đều có giá niêm yết rõ ràng, giá cả cũng sẽ không thấp. Chúng ta hy vọng người ta hỗ trợ quảng bá ‘Quỷ Tướng’, nhưng lại chẳng đưa ra được chút lợi ích nào…”
Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Cũng chưa chắc, theo ta quan sát, những vị đại thần này thường đều khá dễ tính, tuy rằng nhận không ít việc quảng cáo thương mại, thế nhưng việc quảng cáo cho nhau trên Weibo cũng là một chuyện rất thường thấy.”
“Mấu chốt là bọn họ có thích tác phẩm của chúng ta hay không.”
“Nếu như thích, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng chia sẻ; nếu như không thích, vậy thì bó tay rồi.”
Lão Hoàng chỉ có thể gật đầu: “Ừm, cũng chỉ có thể thử xem sao.”
Nguyễn Quang Kiến mở group chat, lão Hoàng lại gần ngó vào, trong group này đúng là ngọa hổ tàng long.
Chủ group tên là Trần Kỳ, là người tạo dựng được tên tuổi trong giới họa sĩ của làng game trong nước vào những năm đầu, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi ý tưởng game khác nhau, nhưng trên cơ bản đều là làm giám khảo.
Mà những quản trị viên khác trong group chat đều là nhân vật có tiếng.
Có vài người rất nổi tiếng trong ngành truyện tranh trong nước.
Có vài người chuyên thiết kế ý tưởng.
Thậm chí có vài người còn là nhà thiết kế game, nhà sản xuất, tiểu thuyết gia, vân vân và mây mây.
Đây là tất cả những người mà Trần Kỳ quen biết, hầu hết trong đó là họa sĩ, một số ít là nhân viên làm trong ngành game, hoạt hình và các ngành khác.
Nguyễn Quang Kiến cảm thấy áp lực như núi đè khi phát ngôn trong group có nhiều nhân vật máu mặt như vậy.
Nguyễn Quang Kiến ngẫm nghĩ, không thể vừa mới tới mà đã nói muốn nhờ người ta quảng bá game, làm như vậy thì chắc chắn không có ai tiếp chuyện, hơn nữa cũng rất không lịch sự.
“Các vị đại thần, ta là sinh viên năm cuối của ngành mỹ thuật, gần đây có cho ra mắt một bản phác thảo, xin các vị đại thần giúp ta xem thử xem bản phác thảo này có thiếu sót gì hay không, có cần cải thiện gì hay không, có được không ạ?”
Giọng điệu của Nguyễn Quang Kiến vô cùng lễ độ.
Mặc dù hắn vô cùng tự tin với kỹ thuật vẽ tranh của mình, thế nhưng dù gì hắn cũng là vãn bối sinh sau đẻ muộn, tốt nhất là vẫn phải khiêm tốn.
Group này cũng không nhộn nhịp lắm, bình thường các đại thần cũng rất hiếm khi nói chuyện phiếm với nhau.
Bởi vậy tin nhắn này của Nguyễn Quang Kiến cũng không bị trôi quá nhanh, mà ở lại trong group chat một lúc.
Tầm hai phút sau, một người tên là “Họa sĩ lão Lưu” trả lời: “Được, gửi qua đây xem nào.”
Nguyễn Quang Kiến gửi mấy tác phẩm tiêu biểu mà mình vô cùng vừa ý vào trong group: “Cảm ơn đại thần chỉ điểm!”
Họa sĩ lão Lưu: “Đừng khách sáo, mọi người đều là người trong ngành, giao lưu với nhau cùng tiến bộ, ta cũng chỉ vào nghề sớm hơn ngươi mấy năm mà thôi.”
Mấy phút sau.
Họa sĩ lão Lưu: “Chậc… Ta rút lại mấy lời vừa mới nói, ngươi mới thật sự là đại thần đó! Mảng sáng tối này, tạo hình này, chi tiết này! Ngươi thật sự là sinh viên năm cuối sao?”
Chẳng mấy chốc, mấy người ngụp lặn trong group chat đều ngoi lên bởi mấy bức hình này.
“Lại một đại thần giả làm newbie hả? Kỹ thuật điêu luyện như vậy mà còn dám nói bản thân là newbie? Ngươi là newbie thì ta là cái gì?!”
“Nền tảng vững chắc quá!”
“Tay nghề thể hiện ra rất độc đáo, con rồng này là Quan Vũ hả? Hình tượng rất mới mẻ! Có điều cũng không hề cảm thấy gượng gạo, mà lại rất tự nhiên!”
“Loại cảm giác này thật sự rất mạnh mẽ hào hùng, bất kể là nhân vật hay là phong cảnh thì đều rất thu hút!”
“Người mới là quái vật à?!”
“Bản phác thảo với trình độ này đã không thể đánh giá bằng “kỹ xảo” nữa rồi, đây chính là thiên phú!”
“Nó này mang lại cho ta một cảm giác như tác phẩm của họa sĩ nước ngoài – cũng chính là bản phác thảo của “Thế Giới Kỳ Ảo”, thế nhưng chỉ sợ còn không tuyệt bằng bản phác thảo này!”
“Cũng không thể nói như vậy được, chi tiết vẫn có thể cải thiện thêm một chút nữa… Tất nhiên, vượt qua ta cũng không có vấn đề gì…”
Khoảnh khắc mấy bức hình này được tung ra, cả group chat bỗng chốc náo loạn!
Bọn họ đều là chuyên gia, cho nên đương nhiên có thể nhìn thấy rõ rất nhiều ưu điểm mà người bình thường không nhìn ra được.
Người bình thường nhìn vào một bức tranh chỉ có thể nhìn ra được nó “giống hay không”, “tinh tế hay không”, hoặc là cùng lắm sinh ra một cảm giác rất chủ quan nào đó.
Thế nhưng trong mắt chuyên gia, bọn họ có thể nhìn thấy được sáng tối, chi tiết, tạo hình… của những bức tranh này.
Hay nói cách khác, nếu như đưa hai bức tranh xêm xêm nhau cho người bình thường, người bình thường sẽ không tài nào phân biệt được bức tranh nào đẹp hơn; nhưng nếu như đưa cho chuyên gia xem xét, bọn họ chỉ cần nhìn sơ qua là đã có thể nhìn ra được trình độ của họa sĩ nào cao hơn.
Mà hiện giờ, mấy bản phác thảo mà Nguyễn Quang Kiến gửi lại lọt vào mắt xanh của mấy vị đại thần trong ngành, hơn nữa mấy bức tranh đó cũng thuộc vào loại vô cùng có tài!
“Giỏi lắm, quan trọng là trí tưởng tượng!”
“Muốn thoát khỏi khuôn mẫu nhân vật truyền thống để sáng tạo đòi hỏi con người ta phải có trí tưởng tượng bay bổng; mà muốn biến trí tưởng tượng thành hình ảnh cụ thể thì lại đòi hỏi con người ta phải có kiến thức sâu rộng và thiên phú xuất sắc!”
“Nếu như có thể làm bản phác thảo này thành game, vậy thì quá giỏi luôn!”
Người nói là Trần Kỳ, là chủ của group chat này, đồng thời cũng là bậc thầy thiết kế ý tưởng nổi tiếng nổi tiếng của làng game trong nước.
Hắn khựng lại, nhắn tin: “Anh bạn này tham gia group từ khi nào vậy, sao ta không có ấn tượng gì…”
Nguyễn Quang Kiến co giật khóe miệng, quả nhiên Trần Kỳ đã quên mất hắn.
Xét cho cùng thì năm ngoái Nguyễn Quang Kiến ngẫu nhiên được kéo vào trong group, nhưng suốt một năm trời lại không nói gì, hơn nữa sau này cũng có rất nhiều người được thêm vào, cho nên Trần Kỳ sớm đã quên hắn rồi.
Thế nhưng cũng không sao cả, đối với họa sĩ mà nói, quan trọng nhất vẫn là tác phẩm!
Ngay sau khi mấy bức hình này được tung ra, tất cả mọi người trong group bỗng chốc đều biết đến tay họa sĩ mới thiên tài là Nguyễn Quang Kiến này.
“Em trai à, sau khi tốt nghiệp có tính đến công ty bọn ta làm không? Thù lao đãi ngộ chắc chắn sẽ cao hơn tiêu chuẩn trong ngành!”
“Hay là tới bên bọn ta đi, bên bọn ta có triển vọng phát triển tốt hơn, hạng mục game cũng được chia hoa hồng nhiều hơn!”
Trong group bắt đầu giành người.
Đương nhiên Nguyễn Quang Kiến cũng rất mừng rỡ. Tác phẩm của hắn được nhiều chuyên gia trong ngành công nhận cao như vậy, đây là chuyện vô cùng đáng để bản thân hắn cảm thấy vui vẻ!
Thật ra trước khi bản phác thảo này được ra mắt, Nguyễn Quang Kiến cũng không biết chắc được liệu rằng phong cách này của mình có thể thành công rực rỡ hay không.
Các lĩnh vực tương tự khác đều giống như vậy, trước khi một quyển sách được xuất bản, không một ai biết được liệu rằng nó có thể hot hay không; trước khi một bộ phim điện ảnh được công chiếu, cũng không một ai biết được liệu rằng nó có thể cháy vé phòng hay không.
Huống chi là một bản phác thảo có khuynh hướng thẩm mỹ chủ quan mạnh mẽ đến vậy.
Nhưng hiện giờ, khi nhìn thấy phản ứng từ các chuyên gia trong group, Nguyễn Quang Kiến vô cùng tự tin về bản thân mình!
Có điều hắn cũng không quên rốt cuộc mình đang làm gì.
“Thật ra đây là bản phác thảo được một game tên là ‘Quỷ Tướng’ mua lại.”
Nguyễn Quang Kiến nhắn, “Chẳng qua bây giờ game này gặp phải chút rắc rối, cho nên mới muốn nhờ mấy vị đại thần giúp đỡ.”
Trần Kỳ: “Sao vậy?”
Nguyễn Quang Kiến: “Hầy, công ty phát triển game này là một công ty nhỏ rất có lương tâm, tuy không có nhiều tiền, thế nhưng lại dốc tất cả tiền quỹ để phát triển và cải thiện chất lượng của game, kết quả là không để lại chút kinh phí tuyên truyền nào!”
“Bởi vậy ta muốn xin nhờ các vị đại thần trong đây hỗ trợ việc tuyên truyền game, chia sẻ bài đăng trên Weibo một cái là được!”
Trần Kỳ: “Được, chẳng phải chỉ là đăng trên Weibo thôi sao, chuyện này đơn giản. Game kia tên là gì? Công ty nào cho ra mắt vậy?”
Nguyễn Quang Kiến: “Quỷ Tướng, công ty tên là công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.”
“Đằng Đạt? Đằng Đạt… Sao mà quen tai thế nhỉ?” Trần Kỳ hơi ngờ vực.