Rất nhanh, những người khác trong ký túc cũng đưa ra nghi vấn tương tự.
“Sao cửa hàng trong game này chỉ bán một vật phẩm thôi vậy?”
“Cũng chỉ cho phép nạp tối đa ba mươi đồng?”
“Hơn nữa sau khi mua, mỗi ngày cũng chỉ có thêm một lần rút x10, xem ra chẳng có tác dụng gì nhỉ?”
“Hệ thống VIP đâu? ‘Tam Quốc Chibi’ mở đến VIP 8 rồi đấy!”
Mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Quang Kiến.
Nhưng bản thân Nguyễn Quang Kiến cũng không rõ!
Hắn suy nghĩ một hồi: “Ta cũng không biết chuyện này là sao, hay để ta hỏi tổng giám đốc Bùi xem. Có thể là có suy tính đặc biệt gì đó, cũng có thể game này không phải là bản chính thức?”
Nguyễn Quang Kiến rất khó hiểu, để lại tin nhắn cho Bùi Khiêm thông qua phương thức liên lạc trên trạm tài nguyên.
“Tổng giám đốc Bùi, ta thấy trong game không có hệ thống VIP, trong cửa hàng cũng chỉ có một loại vật phẩm. Có phải vì game còn đang trong giai đoạn thử nghiệm hay không? Chắc bản chính thức sẽ có nhỉ?”
Không lâu sau, Bùi Khiêm trả lời.
“Đây là bản chính thức mà.”
Nguyễn Quang Kiến kinh ngạc: “Vậy... vật phẩm trong cửa hàng đâu?”
Bùi Khiêm: “Game của chúng ta chỉ bán thẻ trọn đời thôi, sau này cũng không cập nhật vật phẩm mới đâu.”
Nguyễn Quang Kiến: “Vì sao?!”
Bùi Khiêm: “Vì sao? Chẳng vì sao cả. Chiến lược định giá của game chúng ta là lấy mua gói trọn đời làm chính. Người chơi đã tốn mười đồng mua game rồi, sao có thể mở thêm quá nhiều mục mua hàng trong game được?”
“Thật ra vốn dĩ ta định không bán cả thẻ trọn đời ba mươi đồng này đâu, nhưng sau đó ta nghĩ lại, có thể vẫn có một bộ phận người chơi cần nên lại thêm vào.”
Nguyễn Quang Kiến hoàn toàn kinh ngạc, qua một hồi lâu cũng không biết bản thân nên nói cái gì.
Tổng giám đốc Bùi tốt bụng ghê!!
Mức nạp cao nhất trong “Tam Quốc Chibi” là gần một nghìn đồng, người chơi phải nạp thật nhiều tiền mới có thể rút được những thẻ bài cực kỳ quý hiếm, còn người chơi bình thường phải chơi rất lâu mới rút được một thẻ tím.
Nhưng trong “Quỷ Tướng”, gần như mọi người đều bình đẳng, khác biệt duy nhất chỉ là một tấm thẻ trọn đời ba mươi đồng mà thôi!
Nếu là trong “Tam Quốc Chibi”, số tiền này còn chẳng đủ rút x10!
Nguyễn Quang Kiến đột nhiên cảm thấy mình đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hắn còn tưởng là vì game chưa hoàn thành hoặc nguyên nhân gì khác nên Bùi Khiêm tạm thời chưa làm hệ thống nạp tiền.
Nhưng hỏi rồi mới biết, Bùi Khiêm căn bản còn không định làm hệ thống nạp tiền, hắn muốn làm một game thẻ bài trên điện thoại vô cùng công bằng!
Hắn muốn để những người chơi bình thường cũng có thể hưởng thụ thú vui rút thăm được thẻ hiếm!
Hốc mắt Nguyễn Quang Kiến đã ươn ướt, thậm chí hắn còn cảm thấy một bộ bản phác thảo của mình đòi Bùi Khiêm ba nghìn đồng có chút quá đáng.
Bản thảo cho nhà thiết kế có lý tưởng, có tính cách như này nên được giảm giá!
Nguyễn Quang Kiến lại nghĩ tới một vấn đề, hắn vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, còn một vấn đề nữa. Ta thấy lượt tải xuống của game này rất kém, là vì còn chưa quảng bá sao?”
Bùi Khiêm: “Quảng bá? Hả, không có quảng bá.”
Nguyễn Quang Kiến sửng sốt: “Sao lại không quảng bá?!”
Làm game lại không quảng bá, tại sao?
Rượu ngon còn sợ hẻm sâu, ngươi không quảng bá thì sao những người chơi biết đến game của ngươi chứ?
Bùi Khiêm: “Bởi vì không có tiền, game này tổng cộng đầu tư ba trăm nghìn, mua bản mẫu, đồ họa, hiệu ứng âm thanh, thuê ECS... cơ bản là tiêu hết rồi.”
Nguyễn Quang Kiến thực sự cảm động phát khóc.
Đây là tinh thần gì vậy!
Nguyễn Quang Kiến còn nhớ lúc Bùi Khiêm mua bản phác thảo có thể nói là nhiều tiền lại hào phóng!
Vốn dĩ chính Nguyễn Quang Kiến ra giá hai nghìn đồng bốn bản phác thảo. Kết quả Bùi Khiêm cảm thấy Nguyễn Quang Kiến phải làm thiết kế rất vất vả, chỉ trả hai nghìn đồng thì áy náy nên cưỡng ép tăng lên ba nghìn đồng.
Khi đó, Nguyễn Quang Kiến còn cho rằng công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt là một công ty nhiều tiền nhiều của, không để ý mấy chục nghìn đồng này.
Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải vậy!
Đằng Đạt vốn không nhiều tiền đến vậy, tiền vốn nghiên cứu phát triển tổng cộng chỉ có ba trăm nghìn, vất vả làm ra một game thẻ bài trên điện thoại, căn bản không dư tiền để tuyên truyền!
Suy đi tính lại, đây là chuyện ngoài dự tính nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Trước đây công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt cũng chỉ phát hành một game chính là “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”. Mặc dù game này cũng hơi hot nhưng giá bán chỉ có một đồng, có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
Giờ lại bỏ vốn đầu tư vào việc nghiên cứu phát triển tựa game thứ hai nên rất dễ giật gấu vá vai.
Cho dù vốn đầu tư nghiên cứu phát triển thiếu thốn như vậy nhưng lúc tổng giám đốc Bùi bàn bạc giá cả bản phác thảo, hắn cũng không nhẫn tâm bóc lột Nguyễn Quang Kiến mà lại đưa ra một mức giá tương đối công bằng, hai bên đều cảm thấy hợp lý...
Trượng nghĩa, quá trượng nghĩa!
Nguyễn Quang Kiến bỗng cảm thấy trong lòng rất hụt hẫng. Mình mà bớt thêm chút tiền thì có phải tổng giám đốc Bùi có thể bỏ ra chút vốn để tuyên truyền rồi không?
Nhưng Nguyễn Quang Kiến cũng không thể đề cập tới chuyện này, bởi vì hắn biết với tính cách của tổng giám đốc Bùi, chắc chắn hắn sẽ không chịu nhận tiền. Hơn nữa dù sao người ta cũng là ông chủ của một công ty, nói thế nào cũng là người cần mặt mũi.
Nguyễn Quang Kiến đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực, cực kì rất vô vị.
Một game có lương tâm như vậy chỉ vì không có vốn tuyên truyền mà sắp phải đối mặt với tình trạng bị chôn vùi.
Đây là một việc khiến người ta khó chịu cỡ nào!
“Các anh em, ta cảm thấy hiện tại ‘Quỷ Tướng’ cần chúng ta.”
Nguyễn Quang Kiến nói ra suy đoán của mình cho các anh em trong ký túc.
Đám người lão Hoàng cũng mang vẻ khiếp sợ.
“Game này thật sự tốt bụng đến vậy ư, không định kiếm tiền sao?”
“Không phải là không định kiếm tiền, có ai mở công ty game lại không định kiếm tiền? Ta thấy là vì tổng giám đốc Bùi chí hướng cao thượng nên không muốn kiếm những đồng tiền bẩn thôi!”
“Cũng đúng. Nếu không kiếm tiền, chẳng bằng tổng giám đốc Bùi làm game miễn phí đi. Thực ra hắn vẫn muốn dựa vào chế độ mua gói trọn đời mỗi người mười đồng để kiếm tiền ngay thẳng!”
“Cảm giác khó lắm, dù game có lương tâm hơn nữa mà không có giai đoạn tuyên truyền trước đó thì căn bản cũng không hot được đâu!”
“Hay là chúng ta đi tuyên truyền đi!”
“Tuyên truyền không phải không được, nhưng chỉ với mấy người chúng ta... cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu chúng ta là người có sức ảnh hưởng hoặc blogger khá hot thì đương nhiên có thể đi tuyên truyền, nhưng chúng ta đều không phải.”
Mấy người rơi vào trầm tư.
Đám lão Hoàng cũng bị Nguyễn Quang Kiến thuyết phục, họ đều cảm thấy game có lương tâm như “Quỷ Tướng” tuyệt đối không thể bị chôn vùi, nếu không đó chắc chắn là một tổn thất lớn cho thị trường game mobile nội địa!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có cách gì hay.
Cũng đâu thể lên mạng đăng bài, không ngừng tuyên truyền “Quỷ Kiếm là một game hay”? Hiệu suất quá thấp, khả năng cao là tốn công vô ích.
Đột nhiên Nguyễn Quang Kiến vỗ đùi: “Có rồi! Ta có một group, trong đó có một vài đại thần nổi danh. Ta đi cầu xin bọn họ xem họ có thể nghĩ cách giúp không.”
Lão Hoàng sửng sốt: “Ngươi còn có một group như vậy à? Sao ta không biết?”
“Haiz, nói ra thì dài.”
Nguyễn Quang Kiến vừa mở máy tính vừa nói: “Năm ngoái không phải làm part-time cho một cuộc thi thiết kế ý tưởng sao, lúc đó ta gặp được thầy Trần Kỳ. Ta cho hắn xem tác phẩm của ta, hắn rất tán thưởng nó nên đã cổ vũ ta phát triển theo phương hướng này hơn, còn kéo ta vào group.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Chỉ tiếc trong group đều là các đại thần trong ngành, ta xấu hổ không dám nói gì nên đến giờ vẫn lặng lẽ làm cá cảnh.”