Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game

Chương 20: Phát hành game “quỷ tướng”!

Chương Trước Chương Tiếp

“Khiêm Nhi, xong rồi.”

“Ta chạy thử hai lần, không phát hiện ra bug gì.”

“Có thể phát hành rồi phải không?”

Mã Dương còn kích động hơn cả Bùi Khiêm, dù sao đây cũng là game đầu tiên hắn tham gia chế tác.

Tuy hắn chỉ điền bảng yêu cầu mà thôi.

Cái gọi là “kiểm tra bug” chỉ cần ba bốn tiếng nhưng Bùi Khiêm không định lãng phí thêm thời gian nữa.

Quan trọng là vì game này là sản phẩm đạo nhái, mà bản thân bản mẫu đã được kiểm tra kỹ lưỡng, gần như không hề có bug.

Bùi Khiêm cũng chỉ thay đổi sương sương mấy thiết lập kỹ năng, sửa lại gần hết phần mô tả, những yếu tố khác cơ bản vẫn giữ nguyên nên sẽ không tạo thành bug gì lớn.

Đương nhiên dù giờ có bug Bùi Khiêm cũng chẳng sửa được, hắn lại phải tốn tiền lên mạng tìm người.

“Phát hành rồi.”

Bùi Khiêm vẫn gửi game đi xét duyệt theo quy trình ban đầu.

Trước đó phải xác định tên và giới thiệu vắn tắt về game.

Bùi Khiêm quyết định tiếp tục áp dụng logic trước đó, tên và giới thiệu vắn tắt đều phải tối giản, tốt nhất là khiến người chơi nhìn vào chẳng hiểu gì cả, cũng không thể đoán được nội dung game.

Đồng thời cố gắng không dính dáng đến bất kỳ từ khóa hot search nào.

Ví dụ như trong tên game tuyệt đối không thể xuất hiện “Tam Quốc”!

Nếu không, khi tìm kiếm từ khóa Tam Quốc, những người chơi mê game Tam Quốc có thể tìm thấy game này rồi tải nó về.

Bùi Khiêm suy tư một hồi, một ý tưởng bỗng lóe lên, hắn gõ bàn phím nhập tên game và giới thiệu vắn tắt.

Tên: “Quỷ Tướng”

Giới thiệu vắn tắt: Đây là một game thẻ bài hết sức bình thường.

Giá: 10 đồng + mua sắm trong app.

Bảo đảm người chơi nhìn thấy cái tên và phần giới thiệu vắn tắt này sẽ không thể đoán được đây rốt cuộc là một game như thế nào!

Đồng thời, ngưỡng 10 đồng cũng đủ để khiến hàng loạt người chơi bất cẩn vào nhầm game phải out ra.

Dung lượng game này cũng lớn hơn “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” lần trước nhiều, dù sao đây cũng là một game mobile có nội dung tương đối phong phú.

Nên chắc thời gian xét duyệt lần này cũng sẽ lâu hơn một chút, sớm nhất cũng phải đến mai mới qua được xét duyệt.

Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, lo lắng trước đó của Bùi Khiêm bỗng biến mất chẳng còn tăm hơi.

Dù chất lượng bản phác thảo game này cũng không tồi thì đã sao?

Vốn dĩ người chơi còn chẳng thể biết đến game này thì sao họ thấy được bản phác thảo trong game?

Bùi Khiêm khoái chí tắt trình quản lý dữ liệu, hắn vừa cảm thấy mỹ mãn lại vô cùng mong đợi lần kết toán một tuần sau.

Dường như hắn đã thấy ba trăm nghìn được chuyển vào tài khoản, thấy một tương lai tốt đẹp khi mình có thể ăn chơi xả láng, thoải mái làm sâu gạo…



Buổi chiều, Nguyễn Quang Kiến đói đến tỉnh.

Mấy người khác cũng đã dậy rồi.

Lão Hoàng đang dọn phòng, hắn dùng một túi rác to thu gom hết tất cả các loại rác và hộp mì tôm ăn còn thừa trong mấy ngày nay, chuẩn bị đem vứt.

“Quang Kiến ngươi dậy rồi à? Sao, đã nộp mấy bản phác thảo kia chưa? Bên A có muốn sửa gì không?” Lão Hoàng vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.

Nguyễn Quang Kiến xoay người ngồi dậy: “Không, tổng giám đốc Bùi bảo là rất hài lòng, không cần chỉnh sửa.”

“Rất hài lòng?” Lão Hoàng hơi bất ngờ: “Ngươi gặp được bên A thần tiên gì vậy, không bắt sửa một lần nào luôn?”

Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Ừm, ta cũng thấy khó hiểu. Tuy chất lượng bản phác thảo game của chúng ta thật sự chẳng cần phải sửa gì nữa nhưng với cái nết giỏi đày ải người khác của mấy bên A bình thường… Haiz, còn mì tôm không?”

“Còn cái nịt, ăn hết rồi. Tối ra ngoài ăn, đi ăn mừng đi.” Lão Hoàng đề nghị.

Nguyễn Quang Kiến gật đầu đồng ý: “Ừm, ta cũng nghĩ vậy, ra ngoài làm một bữa hoành tráng rồi chia tiền. Mấy hôm nay mọi người vất vả rồi.”

“Haiz, chủ yếu ngươi vẫn vất vả hơn.” Lão Hoàng kéo bao rác lớn ra cửa.

Nguyễn Quang Kiến cũng không ngờ Bùi Khiêm không nói hai lời đã chấp nhận mấy bản phác thảo game này rồi.

Vì cho dù đối phương vô cùng hài lòng với phương án thì bình thường lần đầu tiên bên A vẫn sẽ bới lông tìm vết chỉ ra vài lỗi nhỏ.

Không phải vì bên A đều có bệnh mà chủ yếu là vấn đề về quy trình làm việc.

Đa số bên A không phải một cá nhân mà là một đơn vị, một công ty.

Người giao tiếp với bên B chẳng qua chỉ là một nhân viên nào đó của bên A mà thôi.

Nếu bên B đưa ra một phương án mà nhân viên phụ trách làm cầu nối của bên A chấp nhận nó thì nhân viên đó sẽ rất khó để báo cáo lại với cấp trên.

Nếu ngươi không tìm được lỗi nào vậy chẳng phải ngươi rất vô dụng, không làm tốt công việc ở phương diện này hay sao?

Nên đa số đại diện bên A đều sẽ vạch lá tìm sâu, chỉ ra lỗi này lỗi kia để chứng minh cảm giác tồn tại của mình.

Thậm chí còn xuất hiện tình huống khiến người ta tuyệt vọng như kiểu “hay là dùng bản đầu tiên đi”.

Nguyễn Quang Kiến cũng cảm thán, lần này gặp được bên A thiên thần thật rồi.

Thanh toán rõ ràng sòng phẳng lại không kì kèo mặc cả, ngược lại còn chủ động thưởng thêm!

Tùy tiện đưa ra một bảng yêu cầu, thiết kế cũng tùy các ngươi!

Thiết kế xong cũng chẳng cần chỉnh sửa, rất hài lòng nhận bản phác thảo!

Điều này khiến Nguyễn Quang Kiến cũng cảm thấy ngại.

Nhưng nghĩ lại thì mấy bản phác thảo game mà mình cung cấp có chất lượng đúng đỉnh, họ cũng đã liều mạng làm việc thật mà, Nguyễn Quang Kiến cảm thấy có vấn đề gì đâu.

Chỉ có thể nói hợp tác với người hào phóng thoải mái vậy đấy!

Mấy anh em trong phòng cùng nhau làm suốt ba tuần, giờ xong việc rồi, tiền cũng đã vào tài khoản, nên làm một bữa hoành tráng thôi.

Nguyễn Quang Kiến dẫn mấy người đến quán ăn nhỏ cạnh trường học, đặt một phòng riêng rồi mua hai thùng bia ở siêu thị kế bên.

Hắn định hôm nay ăn uống no say, không say không về.

“Đúng rồi Quang Kiến, mấy bản phác thảo game của chúng ta là cho game nào vậy? Bao giờ game đó ra mắt thế?” Lão Hoàng đang ăn rau trộn đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng này.

Đương nhiên họ cũng muốn thấy game mà mình tham gia chế tác được ra mắt sớm.

Nếu có thể hot thì càng tốt.

“Ta cũng không biết bao giờ nó mới ra mắt, ta không hỏi. Nhưng chắc mấy game thế này phải kiểm tra đi kiểm tra lại mới được ra mắt, phỏng chừng trong tương lai gần sẽ chưa có game đâu.”

“Đúng rồi, ta có thể tra một chút.”

Nguyễn Quang Kiến có tài khoản trạm tài nguyên ESRO, có thể tìm công ty của Bùi Khiêm dựa vào tài khoản của hắn cũng như tất cả các game công ty này đã phát hành.

“Vãi, “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” là công ty này làm?”

Nguyễn Quang Kiến sửng sốt.

Hắn có nghe nói đến game rác này lâu rồi, tuy bản thân không chơi, nhưng lúc trước cũng nghe phong phanh về nó.

Lại nhìn đến game thứ hai.

“Tên “Quỷ Tướng”, game thẻ bài trên điện thoại, đang trong quá trình xét duyệt! Chắn là game dùng bản phác thảo của chúng ta.”

“Vậy chẳng phải sắp chơi được rồi à?”

“Không đúng, hiệu suất gì mà nhanh thế… Sáng nay ta vừa gửi bản phác thảo mà chiều đã đưa lên xét duyệt, mai có thể chơi rồi?”

Nguyễn Quang Kiến thật sự kinh hãi với tốc độ nhanh như gió này.

Game nhà người ta kiểu gì cũng mất từ ba đến năm ngày hoặc một tuần để kiểm tra chứ nhỉ? Nhỡ game có bug thì sao?

Kết quả công ty này thì hay rồi, gửi trong ngày luôn!

Lão Hoàng nhai lạc: “Bình thường mà, có thể trình tự xong từ lâu rồi, chỉ đợi đồ họa nữa là xong. Có gì kỳ lạ đâu.”

Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Ừ, cũng phải. Vậy ngày mai chúng ta có thể tải xuống xem sao.”

“Nào nào nào, chuyện game mai hẵng nói, làm ly trước đã!” Lão Hoàng nâng ly, mấy anh em phấn khởi cụng ly, định uống đến không say không về!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)