Đến trưa Bùi Khiêm mới ngủ dậy.
Mấy ngày gần đây hắn ngủ rất ngon, chính hắn cũng không biết tại sao.
Có thể đây chính là ma lực của đồng tiền?
Vừa nghĩ đến cảnh hắn sắp có 300 nghìn để tiêu xài tùy ý, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nghèo rớt mồng tơi hiện tại, Bùi Khiêm cảm thấy trong lòng kiên định hơn nhiều.
Mở máy tính ra.
Truy cập trạm tài nguyên.
Phát hiện có một tin nhắn mới.
Nhận bản phác thảo do Nguyễn Quang Kiến gửi tới.
Tốc độ đường truyền không tính là chậm, nhưng dù sao độ phân giải của bản phác thảo đều quá cao, cho nên khi tải xuống vẫn tốn một ít thời gian.
“Hiệu suất cao ghê, hơn nữa tất cả đều đúng hạn hoàn thành.”
“Không biết chất lượng ra sao.”
“Tuyệt đối đừng vẽ cho ta xinh quá! Xinh quá sẽ chết người đó!”
Cách thời gian kết toán còn gần một tuần, Bùi Khiêm phải mau chóng phát hành game thành phẩm.
Hệ thống quy định trước khi kết toán một tuần, trong tay Bùi Khiêm không thể có bất kỳ sản phẩm nào chưa được phát hành.
Nói cách khác, sau khi sản phẩm chính thức phát hành được một tuần, hệ thống mới công nhận Bùi Khiêm tiến hành bình thường, đầy đủ các quy trình hoạt động thương nghiệp và tính toán lợi nhuận và thua lỗ.
Nếu có sản phẩm chưa phát hành, vậy thì hệ thống sẽ kéo dài thời gian ngày kết toán, đây là điều Bùi Khiêm tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Bùi Khiêm mở bản phác thảo mà Nguyễn Quang Kiến gửi tới.
Khi nhìn vào tấm đầu tiên, hắn liền sửng sốt.
“Đù mé! Tại sao độ tinh tế lại cao đến vậy?”
“Đây thật sự chỉ là một bản phác thảo có giá 700 đồng thôi ư?”
Thiếu chút nữa Bùi Khiêm đã cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Mặc dù hắn không biết nhiều về bản phác thảo, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra giá một bức họa, trong đó điểm nổi bật nhất chính là độ tinh tế!
Bởi vì mỗi một chi tiết của bản phác thảo đều do họa sĩ tỉ mỉ vẽ ra, càng nhiều chi tiết càng chứng tỏ họa sĩ bỏ ra càng nhiều tâm huyết.
Nói chung, loại bản phác thảo cấp poster như thế này thường có giá lên tới mấy nghìn thậm chí mấy chục nghìn. Họa sĩ phải vẽ trong một tuần, chi tiết sẽ cực kỳ phong phú.
Mà bình thường bản phác thảo mấy trăm đồng đều là làm theo số lượng lớn, thời hạn cũng vô cùng gắt gao nên dù họa sĩ muốn vẽ tỉ mỉ hơn cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng bản phác thảo này lại tinh tế hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Bùi Khiêm, hơn nữa phong cách của nó lại vô cùng rõ ràng!
Bản phác thảo này là “Võ Thánh Long tộc” Quan Vũ. Lúc trước bảng yêu cầu của Mã Dương chỉ đặt ra giả thiết hắn là một con rồng, căn bản không hề đề cập đến một số chi tiết.
Kết quả bản phác thảo lại bổ sung thêm tất cả các loại chi tiết!
Bối cảnh của bản phác thảo là một vùng núi xanh mang đậm phong cách thủy mặc, trên núi thanh tùng thúy bách, mây trắng lượn lờ, rất có cảm giác của quốc họa lưu bạch.
Mà ở vị trí chủ chốt của hình ảnh chính là Quan Vũ tay cầm Yển Nguyệt đao.
Đây là một hình tượng vô cùng phá cách, hắn chính là con rồng trong truyền thống Hoa Hạ. Mặt, cánh tay và phần lớn làn da được phơi bày ra đều là màu xanh lá, trên đầu có hai cái sừng, đặc điểm vô cùng rõ ràng của loài rồng.
Nhưng từ quần áo trang sức vẫn có thể nhìn ra đây là Quan Vũ.
Hắn mặc áo xanh, giáp vai bên trái ánh sắc vàng, còn đeo mấy sợi dây chuyền màu đỏ. Đây đều là các yếu tố thường thấy trong bản phác thảo Quan Vũ truyền thống, được kết hợp trong bản phác thảo này một cách vô cùng tự nhiên.
Bản phác thảo này khiến người ta vừa nhìn là có thể nhìn ra những đặc trưng điển hình của Quan Vũ nhưng lại lật đổ hình tượng đó.
Điều quan trọng nhất chính là, phong cách mỹ thuật của nó tự tạo thành một phái, khác hoàn toàn với tuyệt đại đa số bản phác thảo trên thị trường hiện nay, sự kết hợp giữa phong cách thủy mặc và tranh sơn dầu đủ để thu hút mọi ánh nhìn.
Lại xem những bản phác thảo khác, bất luận là chất lượng hay phong cách đều rất giống với bức này.
Đương nhiên, hình tượng cụ thể đều dựa theo bảng yêu cầu của Mã Dương, không phải tất cả đều là loại dị thú.
Toàn bộ bản phác thảo có dị thú, có cả quái thai. Cho dù một số nhân vật vẫn giữ hình thái con người thì hình tượng đều bị lật đổ cả rồi, ví dụ như Lã Mông biến thành loli săn rồng.
Trên cơ sở là những dòng mô tả yêu cầu của Mã Dương, Nguyễn Quang Kiến đã điều chỉnh đến từng chi tiết cho từng nhân vật, thiết kế lại toàn bộ phong cách cũng như hình tượng. Cuối cùng với tiền đề là bảo đảm phong cách của toàn bộ bản phác thảo đều thống nhất để làm nổi bật tối đa nét đặc sắc của mỗi nhân vật.
Bùi Khiêm ngớ người ra.
3000 đồng mua 4 bản phác thảo như vậy?
Đùa à?
Họa sĩ thiếu máu lên não à!
Đây thật sự là do Nguyễn Quang Kiến vẽ?
Nhưng nếu ngươi có tác phẩm tuyệt vời như vậy thì tại sao các tác phẩm tiêu biểu trên trạm tài nguyên lại toàn là chibi chứ!
Bùi Khiêm quả thực khóc không ra nước mắt, rõ ràng là hắn được lợi nhưng hiện tại hắn lại không tài nào vui nổi!
Bởi vốn dĩ hắn muốn mua một vài bản phác thảo kém chất lượng nên mới cố ý tìm một họa sĩ trong số những người có giá bảy tám trăm đồng một bản phác thảo. Hắn còn cố ý tìm một người dường như chỉ am hiểu nhân vật chibi.
Kết quả trời xui đất khiến thế nào mà hắn vẫn gặp được một đại thần trong tương lai vậy?
Những người khác không biết nhưng Bùi Khiêm rất rõ ràng.
Phong cách mỹ thuật này cao siêu lắm đấy!
Bởi vì kiếp trước của hắn có một nhà thiết kế ý tưởng nghệ thuật vô cùng nổi tiếng tên Dương Kỳ rất thích phong cách này, hơn nữa hắn cũng có ảnh hưởng khá lớn.
Không biết Dương Kỳ là ai?
Chắc từng nghe nói về “Đấu Chiến Thần” rồi chứ? Dương Kỳ là họa sĩ chính.
Không sai, phong cách của bộ phác thảo mà Nguyễn Quang Kiến gửi cho Bùi Khiêm tuy cách làm khác “Đấu Chiến Thần” nhưng hiệu quả lại giống nhau đến lạ!
Đương nhiên, độ tinh tế chênh lệch không ít, dù sao Nguyễn Quang Kiến cũng đã đẩy nhanh tiến độ.
Nhưng phong cách này, không khí này lại cho người ta cảm giác rất giống!
Nếu Bùi Khiêm sớm biết rằng Nguyễn Quang Kiến có thể vẽ ra tác phẩm có trình độ như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không thuê Nguyễn Quang Kiến!
Nhưng… giờ phải làm sao đây?
Tiền đã đưa rồi.
Tác phẩm cũng nhận được rồi.
Hoàn tiền hủy hợp đồng? Không thể làm vậy được!
Huống chi Bùi Khiêm còn phải phát hành game trong hai ngày này, nếu không hệ thống sẽ kéo dài thời hạn kết toán.
Kéo dài dễ phát sinh biến cố!
Bùi Khiêm không cưỡng lại được sức hấp dẫn của 300 nghìn, trễ một ngày thì lòng hắn cũng không yên ổn!
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Việc này vẫn chưa hỏng bét như ta tưởng, cứ nghĩ theo chiều hướng tốt thôi.”
“Đầu tiên “Đấu Chiến Thần” không được tính là một hạng mục thành công.”
“Tiếp đó, rốt cuộc thị hiếu của người chơi ở thế giới này ra sao còn khó nói.”
“Phong cách của những bản phác thảo này có thể nói là vô cùng rõ ràng, nhưng vô cùng rõ ràng cũng chưa chắc người chơi đều sẽ thích.”
“Phong cách thịnh hành hiện tại là chibi, có thể bộ bản phác thảo này sẽ dẫn đến hiệu quả trái ngược…”
“Ừm… Không sai, là thế đấy.”
Bùi Khiêm bình tĩnh lại rồi nghĩ, có vẻ việc này cũng không gay go đến vậy.
Độ tinh tế của bộ bản phác thảo này rất cao, đặc trưng cũng vô cùng rõ ràng khiến người ta vừa nhìn đã bị ấn tượng sâu sắc.
Nhưng nó có thật sự phù hợp nhu cầu của thị trường không?
Chưa chắc!
Bùi Khiêm từng thấy quá nhiều game có chất lượng xuất sắc nhưng lại flop, có thể thấy nhiều khi thị trường đều không tuân theo quy luật.
Hiện nay lĩnh vực thịnh hành của game mobile ở thế giới này là gì?
Là chibi!
Cũng chính vì vậy, “Tam Quốc Chibi” mới trở nên phổ biến, có thể đại biểu cho khuynh hướng thẩm mỹ của đa số người chơi.
Giống như bộ bản phác thảo mà Nguyễn Quang Kiến gửi tới vậy, nó mang chút cảm giác sử thi, lại lẫn chút phong cách hắc ám còn pha trộn cả kỹ xảo tranh sơn dầu lẫn thủy mặc.
Người chơi chưa chắc sẽ thích!
Huống chi, Bùi Khiêm cũng không gửi gắm tất cả hy vọng vào bản phác thảo.
Bản thân game của hắn là bắt chước game khác, lối chơi đơn điệu.
Mặt khác tài nguyên đồ họa, âm nhạc vân vân cũng chẳng tốn quá nhiều tinh lực, cũng không đặc biệt xuất sắc.
Hơn nữa, hắn cũng chẳng định tốn tiền tuyên truyền, cứ chuẩn bị phát hành game trên nền tảng game là xong việc.
Chờ một tuần sau không kiếm được tiền, tự nhiên nó sẽ thành công được tính là lỗ vốn.
Cho nên nghĩ trước nghĩ sau đều thấy bộ bản phác thảo này vẫn dùng được.
Bùi Khiêm mở ra trình biên soạn rồi bố trí tất cả tài nguyên của bản phác thảo vào trong game rồi bảo Mã Dương kiểm tra qua một chút coi có bug hay không.
Mã Dương nhìn thấy bộ bản phác thảo này, hồi lâu hắn mới nghẹn ra một câu: “Trâu bò!”
Hắn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ hình tượng mà mình vỗ đầu thiết kế ra lại được vẽ đẹp đến vậy!
Thái độ Bùi Khiêm bình thản nói: “Chủ yếu là do yêu cầu đồ họa mà ngươi đề ra đã cho họa sĩ linh cảm rất tốt.”
Mã Dương vui mừng nhướng mày: “Thật sao? Tốt quá! Thì ra ta có thiên phú về phương diện này đến vậy sao?”
Bùi Khiêm nhẹ nhàng tâng bốc một câu đã khiến Mã Dương không biết mình họ gì luôn.
Bùi Khiêm rất hài lòng về điều này, Mã Dương cứ tiếp tục duy trì trạng thái làm việc như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho kế hoạch sau này của hắn!