Trong mắt người khác, một đời của Bùi Khiêm là một đời bật hack.
Làm tổng giám đốc của công ty game lớn nhất trong nước, game hắn chế tác nổi tiếng khắp thế giới, khiến người chơi toàn cầu nạp tiền đến ý thức mơ hồ.
Làm người đầu tư phim kiêm đạo diễn, phim điện ảnh hắn làm càn quét mấy tỷ tiền bán vé toàn cầu, cầm các loại giải thưởng tới mỏi tay.
Làm ông chủ của công ty phần hardware nhất trong nước, hắn bán di động, máy tính, máy chơi game đến toàn thế giới. Rất nhiều sản phẩm hot, hắn đều đích thân tham dự thiết kế.
Thậm chí, ngay cả nhãn hiệu ăn uống nhìn như hoàn toàn không đáng tin cậy, cũng đã mở mấy ngàn đại lý trên toàn cầu.
Người biết hắn, có đánh giá khác biệt với hắn.
Nhân viên của hắn cho rằng hắn là một ông chủ tốt tuyệt thế chăm sóc cho nhân viên.
Đối tác của hắn cho rằng hắn có tài quản lý vô vi nhi trị.
Đại lão giới đầu tư coi hắn là thiên tài đầu tư không vào đời.
Người cùng ngành Khoa học kỹ thuật coi hắn là kẻ thù không đội trời chung.
Truyền thông nói, bản thân hắn có giá trị trăm tỷ.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn đều nói, hắn sống khiêm nhường, tiết kiệm đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Hắn phảng phất là một người hoàn mỹ, một kỳ tài kinh doanh, chỉ sinh ra vì quát tháo giới kinh doanh.
Mà đối mặt lời nịnh nọt ùn ùn kéo đến của từng ngành nghề, các lĩnh vực, Bùi Khiêm chỉ có một cảm giác, đó chính là khóc không ra nước mắt!
“Ta thật sự không phải là kỳ tài kinh doanh gì đâu!”
“Ta cũng không rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
“Vì sao game vua hố như thế mà ta làm ra cũng có thể kiếm được tiền?”
“Ta làm điện thoại di động chỉ vì kết bạn thôi! Vì sao các ngươi còn không ngừng mua!”
“Còn công nhân viên của ta nữa, rõ ràng ta gọi tới một đám lưu manh, sao đột nhiên lại như được tiêm máu gà tập thể, một người đáng tin cậy hơn một người!”
“Vì sao lại như vậy chứ, kiếm tiền rõ ràng nên là một chuyện vui vẻ, vì sao ta lại khó khăn như vậy đây?”
“Ta thật sự chỉ muốn thua lỗ tiền mà thôi, cầu xin các ngươi đừng để ta lại kiếm tiền nữa!”
“Cút đi, những tiền mặt đáng chết này!”
Thật ra, kỳ tài kinh doanh trong mắt mọi người, Bùi Khiêm vẫn luôn chịu đủ bối rối.
Hắn vô cùng hối hận.
Mà hết thảy chuyện này, còn phải bắt đầu nói từ “Hệ thống Chuyển đổi Tài phú” mà hắn đạt được. . .
Năm 2009.
Tỉnh Hán Đông, thành phố Kinh Châu, trường đại học Hán Đông.
“Anh Khiêm, mau tỉnh lại đi, sắp trễ giờ lên lớp rồi! Hôm nay là tiết học của Phó viện trưởng, sẽ điểm danh đó!”
Bùi Khiêm tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ, dụi dụi mắt, còn hơi buồn bực rốt cuộc là ai đang gọi mình.
Không phải ta thuê một căn phòng sao? Ai chạy tới phòng ta rồi?
Mở mắt ra nhìn, một gương mặt dài gần như chiếm toàn bộ tầm mắt của Bùi Khiêm.
“Mã Dương?”
Bùi Khiêm ngạc nhiên, suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
“Nhanh lên, ta đã gọi ngươi rời giường rồi, không kịp điểm danh thì không oán ta được.” Gương mặt dài của Mã Dương nhanh chóng nhanh rời khỏi tầm mắt Bùi Khiêm. Hắn quay người, vội vã ra khỏi phòng ngủ.
Chờ một chút, phòng ngủ?
Bùi Khiêm lập tức tỉnh táo, bật người lên, ngồi dậy từ trên giường.
Ký túc xá đại học, phòng sáu người!
Mình vẫn ở giường dưới cạnh cửa, còn nhớ rõ vào mùa đông, cửa đóng không chặt, luôn luôn có một khe hở nhỏ. Vì nó, năm đó Bùi Khiêm không ít phàn nàn.
Bên trong gian phòng còn sót lại hai anh em, cũng đang thu dọn đồ đạc, lập tức đi ra ngoài.
“Nhanh lên, anh Khiêm, cố chạy nhanh đi, còn có thể đuổi kịp. Nếu không, lúc điểm danh, chúng ta cũng không dám kêu thay ngươi đâu, bị Phó viện trưởng bắt được thì coi như thảm rồi.”
Hai bạn cùng phòng này cũng vội vàng đi ra ngoài.
Bùi Khiêm không khỏi tự tát mình hai phát.
Hí... Quai hàm đau!
Thật hay giả, đây không phải lúc học đại học sao?
Tiết học của Phó viện trưởng... Còn điểm danh... Đó chính là lúc năm nhất đại học...
Năm 2009?!
Vậy thì chẳng phải mình đã trở lại mười năm trước sao?
Bùi Khiêm thấp thỏm một lát, rồi nhanh chóng tiếp nhận sự thật này một cách thản nhiên.
Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 2013, hắn trằn trọc qua hai ngành nghề, nhảy việc qua quá nhiều công ty, từng gặp gỡ lãnh đạo vua hố, cũng từng trải qua lục đục với nhau ở nơi làm việc.
Tóm lại, một công chức nô lệ.
Gặp được loại chuyện tốt như xuyên qua thời không này, hắn đương nhiên là mừng rỡ. Có thể trở lại mười năm trước, làm lại từ đầu, đây là chuyện bao nhiêu người cầu mong cũng không được đâu!
Bùi Khiêm tỉnh cả ngủ, xoay người ngồi dậy từ trên giường.
Sau đó làm gì bây giờ?
Muốn phản ánh chút tình huống với cục quản lý thời không hay không?
Ta sẽ không bị đánh chết tại chỗ, giết người diệt khẩu đấy chứ?
Hay là... Việc đầu tiên sau khi xuyên qua thời không là đi học trước?
Tâm thần à!
Ký ức mười năm trước đã rất mơ hồ, nhưng Bùi Khiêm vẫn miễn cưỡng nhớ lại, năm thứ nhất đại học, hắn bị trượt rất nhiều môn, bao gồm môn của Phó viện trưởng, nhưng lại không trượt trên lớp của Phó viện trưởng.
Mặc dù ngoài miệng, Phó viện trưởng có nói điểm danh, nhưng trên thực tế chưa từng điểm danh thật.
Trái lại, một thầy giáo trẻ tuổi trông hoà hợp êm thấm, xưa nay không điểm danh, cuối kỳ đột nhiên điểm danh một lần, còn đưa vào thành tích kỳ thi.
“Không phải ta muốn điểm danh, mà chỉ muốn làm quen với mọi người thôi.”
Hắn nói như vậy.
Đến bây giờ, Bùi Khiêm nhớ tới, còn có một loại cảm giác bị lừa vào kịch bản thật sâu, dù sao khi đó hắn còn rất trẻ tuổi, tràn ngập tin tưởng đối với thầy giáo hoà hợp êm thấm này.
Đúng lúc này, một màn sáng trong suốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Bùi Khiêm, từng hàng chữ được viết lên, không ngừng hiện ra.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú đang kết nối với ký chủ. . .’
‘Kết nối thành công.’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Mời ký chủ đọc hướng dẫn sử dụng hệ thống.’
“Tình huống là thế nào?!”
Bùi Khiêm giật nảy mình, lập tức vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên, sau khi xuyên qua thời không, ắt có hệ thống, đây là bàn tay vàng!
Bình tĩnh, bình tĩnh, đây đều là kịch bản thông thường, không có gì phải ngạc nhiên.
Bùi Khiêm trấn tĩnh lại rất nhanh, bắt đầu quan sát tin tức trên màn sáng.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’
‘Tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận / thua lỗ: Đợi định
‘Tài chính hệ thống: 50000’
‘Tài sản cá nhân: 443’
Đây là giao diện thông dụng.
Bên dưới giao diện thông dụng, có một loại khu vực chuyên môn như khung chat, dùng để biểu hiện một vài tin tức động thái, chắc là “Hướng dẫn sử dụng”.
‘Quy tắc chuyển đổi tài phú:’
‘Mỗi cách một khoảng thời gian, hệ thống sẽ cung cấp số lượng tài chính hệ thống nhất định cho ký chủ, tài chính này chỉ có thể dùng cho hoạt động kinh doanh bình thường của công ty, không thể tiêu xài.’
‘Sau một thời gian ngắn sẽ tiến hành kết toán, so sánh với phần tiền bạc lợi nhuận hoặc hao tổn của hệ thống, chuyển đổi thành tài sản cá nhân mà ngươi có thể tự do chi phối theo tỉ lệ riêng nhất nhất định.’
‘Lưu ý đặc biệt: Vì khích lệ ký chủ tập trung vào công việc, ký chủ không thể trực tiếp cấp tiền lương cho mình thông qua tài khoản của công ty.’
‘Bước kế tiếp: Readmore…’
“A a? Hệ thống này, hời rồi!”
“Ngươi cung cấp tài chính cho ta, còn chia tiền cho ta? Hệ thống lương tâm!”
Bùi Khiêm lập tức lý giải công năng của hệ thống này.
Mặc dù “Tài chính hệ thống” và “Tài sản cá nhân” đều là “Tiền”, nhưng là hai loại hoàn toàn khái niệm khác nhau.
Ở đây, tài sản cá nhân được biểu hiện là 443, ý là tổng số tiền trên người Bùi Khiêm bây giờ chỉ có 443 đồng tiền. Đây đều là tiền hắn có thể tự do chi phối.
Năm mươi nghìn đồng kia là tài chính hệ thống. Dựa theo cách nói của hệ thống, số tiền này chỉ có thể dùng để tiến hành hoạt động kinh doanh, ví dụ như mở công ty.
Mà sau một thời gian ngắn, mặc kệ kiếm được tiền hay thua lỗ tiền, bộ phận tương ứng đều sẽ được chuyển hóa thành cá nhân tài sản theo tỉ lệ nhất định, đến lúc đó Bùi Khiêm sẽ có thể tùy tiện tiêu!
“Kích thích! Xem kỹ càng quy tắc một chút.”
Bùi Khiêm tiếp tục ấn vào màn sáng xem xét.
‘Ký chủ nhất định phải xử lí hoạt động kinh doanh bình thường, hợp lý, hợp pháp, có hàm lượng kỹ thuật nhất định.’
‘Hành vi bên dưới đều thuộc về hành vi vi phạm quy định, xin chú ý.’
‘Về lợi nhuận:’
‘1. Mua bất động sản, tăng giá phòng trên quy mô lớn.’
‘2. Hành động trái luật như mua lượng lớn tiền tệ, tham dự âm mưu của Bàng thị, phi pháp góp vốn,…’
‘3. Đầu cơ tích trữ, mau đi bán lại vật tư, nhiễu loạn trật tự thị trường.’
‘... (ấn vào để mở 97 hành vi vi phạm quy định còn lại) ‘
‘Về thua lỗ:’
‘1. Làm từ thiện, hoặc chuyển tặng tài sản công ty cho người khác.’
‘2. Lấy giá cao hơn nhiều giá tiêu chuẩn của thị trường để mua sắm, thuê nhân viên, thuê địa điểm làm việc, mua vật dụng làm việc.’
‘3. Tiêu cực, lười biếng, hiệu suất quá thấp, chưa thể sáng tạo ra bất cứ giá trị nào trong thời gian dài.’
‘... (ấn vào để mở 97 hành vi vi phạm quy định còn lại) ‘
‘Điều khoản bổ sung: Ký chủ không thể lộ ra hoặc ám chỉ bản thân hệ thống trước bất kỳ ai, bằng bất cứ phương thức nào hoặc khiêu chiến hệ thống.’
‘Hệ thống có được quyền giải thích cuối cùng về định nghĩa hành vi vi phạm quy định.’
‘Bước tiếp theo: Tạo ra tỉ lệ chuyển hóa lời lỗ ngẫu nhiên.’
“Quy tắc thật là nghiêm cẩn.”
Bùi Khiêm xem xét hành vi vi phạm quy định nhiều đến 200 điều, mấy phương án xuất hiện trong đầu trước đó bị bác bỏ từng điều một.
Mua phòng, mua một lượng các loại tiền tệ đều bị hệ thống cấm.
Hành vi đầu tư, quản lý tài sản bình thường thì có thể, nhưng với tỉ lệ thu lợi nhuận theo từng năm, chỉ e rất khó thỏa mãn nhu cầu của Bùi Khiêm.
Quy tắc vi phạm quy định chi tiết nhiều đến 200 điều, không chỉ hạn chế hoạt động “Lợi nhuận” Bùi Khiêm có thể tiến hành, cũng hạn chế hoạt động “Thua lỗ” hắn có thể tiến hành.
Tóm lại, cấm tất cả đường ngang ngõ tắt.
Bùi Khiêm tiếp tục ấn vào màn sáng, tiến vào bước tiếp theo.
‘Đang tạo ra tỉ lệ chuyển hóa lời lỗ ngẫu nhiên. . .’
‘Tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận là 100:1, tỉ lệ chuyển hóa thua lỗ là 1:1.’
“A , đợi đã, tỷ lệ này...”
Bùi Khiêm nhìn kỹ, phát hiện tỷ lệ này hình như hơi bug.
Tỉ lệ chuyển đổi thua lỗ, có hơi cao nhỉ?
Lỗ hết tất cả tài chính hệ thống, là có thể chờ chuyển hóa thành tài sản cá nhân!
Thua lỗ tiền cũng tương đương lời to!
“Tỉ lệ chuyển đổi được tạo ra ngẫu nhiên tốt như vậy sao? Ta quả thực quá may mắn!”
“Đáng tiếc, tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận hơi thấp, nhưng không sao, lỗ tiền dễ hơn kiếm lời nhiều!”
Bùi Khiêm cảm thấy vận may của mình bùng nổ!
‘Một bước cuối cùng: Xin đặt tên cho công ty của ngươi (ấn vào đây để nhập vào)’
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, dùng ý niệm nhập vào trong khung: Công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật internet Đằng Đạt.
Ngụ ý là “Lên như diều gặp gió” .
Cũng hi vọng công ty Đằng Đạt này có thể thất bại cực nhanh!
‘Hoàn thành đăng kí Công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật internet Đằng Đạt.’
Sau khi một bước cuối cùng cũng hoàn thành, tin tức bằng chữ trên màn sáng biến mất, trở lại bảng trạng thái ban đầu nhất.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú.’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỉ lệ chuyển hóa thua lỗ 1:1’
‘Thời gian kết toán lần sau: 14 ngày sau’
‘Ghi chú: Một tuần trước khi kết toán, nếu chưa phát hành sản phẩm, thì ngày kết toán bị hoãn lại về sau, thời gian hoãn lại do hệ thống quyết định.’
‘Tài chính hệ thống: 50000’
‘Tài sản cá nhân: 443’
Bùi Khiêm kiểm tra ý nghĩa của lời ghi chú một lần.
Một tuần trước khi kết toán, Bùi Khiêm không thể chưa có sản phẩm trong tay.
Điều này rất hợp lý.
Nếu không có điều quy tắc này, Bùi Khiêm có thể đầu tư sản xuất tất cả tài sản của công ty một ngày ngay trước khi kết toán, để tài chính hệ thống biến thành 0, tương đương chui chỗ trống.
Sau khi có điều quy tắc này, Bùi Khiêm nhất định phải đưa tất cả sản phẩm trong tay lên kệ, thu hoạch lợi nhuận một tuần trước khi kết toán, dù là lời hay lỗ, không thể bỏ qua trình tự này.
“Thiếu một loại phương pháp lợi dụng sơ hở, nhưng cũng không sao cả.”
“Cho nên, việc phải làm sau đó chính là làm tiền của hệ thống 50000 biến thành 0, sau đó để tài sản cá nhân từ 443 biến thành 50443.”
“Không phải chỉ là thua lỗ trong quy tắc sao? Ta cảm thấy việc này không khó.” Bùi Khiêm tràn đầy tự tin.
Mở một công ty thông thường, sáng tạo giá trị, khai phá sản phẩm bình thường.
Sau đó, Bùi Khiêm làm ông chủ công ty, chỉ cần đi hơi chệch phương hướng này một chút, đi lên con đường sai lầm.
Chẳng phải là được rồi sao?
Công ty lập nghiệp thành công đã ít lại càng thêm ít, công ty lập nghiệp thất bại thì một bó to. Bên nào có độ khó thấp hơn là chuyện rất rõ ràng!