Bây giờ, Carter đã đi vào dãy núi, giẫm trên một mảnh đất đầy lá rụng, rất gần với khu vực khủng bố làm cho mọi người ngoài kia đều run sợ.
Cuối cùng, bọn họ cũng đi tới mảnh cấm địa kia.
“Không sợ mọi người cười nhạo, hai chân của tôi đều đang run rẩy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy, tôi rất hồi hộp và lo sợ.” Carter thản nhiên thừa nhận bản thân lúc này đang rất căng thẳng.
Trong núi toàm là cây to lâu năm hết sức kinh khủng, ngoài ra cũng không có bất cứ một sinh vật nào khác, bởi vì tất cả đều bị dọa sợ chạy mất.
“Thượng Đế ơi, tôi nghe được tiếng sấm, bọn họ ở ngay phía trước rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây