Từ sau khi Côn Luân khôi phục thì đã hoàn toàn khác biệt với trước kia, nó trở thành một nơi non xanh nước biếc, thác nước màu bạc trên các ngọn núi chảy dài đến ngàn trượng, cảnh sắc thoải mái, tráng lệ mà không mất đi nét thanh tú tuyệt trần.
Hoàng Ngưu không có chút tinh thần, nó và Đại Hắc Ngưu đều cực kỳ tự trách, ban đầu là ba người cùng nhau đi tới Vatican, kết quả chỉ trở về hai người, Sở Phong đã mất mạng nơi tha hương.
Giọng nó có vẻ hữu khí vô lực, tiếng nói rất nhỏ, chuyện này khiến Sở Phong ở xa tận Hy Lạp kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đến cùng ngươi là ai, nói chuyện đi chứ.” Hoàng Ngưu hơi không kiên nhẫn.
“Ta là thần.” Sở Phong mở miệng, mang theo ý cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây