Rõ ràng, nàng rất hoảng hốt, lãnh diễm như nàng sau khi nhìn thấy Sở Phong cũng không cách nào bình tĩnh lại, chầm chậm lộ ra nụ cười, sau đó lại rơi lệ, đến gần Sở Phong.
“Ngươi vẫn còn, thật tốt!” Lâm Nặc Y cất tiếng, có vui mừng, cũng có vô tận thương cảm, năm tháng dài đằng đẵng đến nay, nàng cũng một mình cô độc đi qua.
Nàng có thể sống sót tự nhiên là vì nữ tử con đường Phấn Hoa, năm đó đưa nàng đi, cũng lấy thủ đoạn khó lường bảo vệ nàng.
Có thể lần nữa trùng phùng, nhìn thấy nàng, Sở Phong có vô tận cảm xúc, vui sướng mà thương cảm, thời gian qua đi năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng cũng lần nữa gặp được người cùng thời đại, hơn nữa quan hệ của bọn họ từng vô cùng thân thiết.
“Chúng ta đều phải sống thật tốt.” Sở Phong nhìn nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây