Khoảnh khắc này, mũi Sở Phong cay cay, tiểu ăn mày đáng thương, hài tử hiểu chuyện này vẫn chưa biết gia gia của mình đã chết.
Tiểu đồng kêu a a mấy tiếng, không đánh thức được gia gia của mình, bèn nhẹ nhàng lấy chăn một rất mỏng, rách rưới đắp kín người cho lão nhân, an tâm chờ gia gia tỉnh dậy, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bánh bao không nhân trong tay, lộ ra vui vẻ và nụ cười thỏa mãn, chính mình lại không nỡ ăn.
Khoảnh khắc này, lòng Sở Phong đã bị xúc động, hài tử thuần khiết như vậy, hài tử ngay cả khả năng nói chuyện đều mất, nụ cười thuần khiết không tim không phổi, vô cùng thỏa mãn khiến hắn mũi cay cay.
Tình cảm đơn giản trong nhân thế của tiểu đồng và lão nhân làm cho khu vực ảm đạm trong lòng Sở Phong dường như thoáng chốc được xua tan, hắn cảm giác được dòng nước ấm đã lâu không thấy phun trào trong tim.
Hài tử bốn năm tuổi rất ngây thơ, rất nhiều chuyện đều không biết, không hiểu, hắn vui vẻ cầm bánh bao không nhân, trông chừng lão nhân, căn bản không biết chân tướng gia gia sống nương tựa lẫn nhau đã chết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây