Hùng Khôn gật đầu, thể trạng cường tráng thế này cho dù quấn kín băng vải cả người cũng mang đến cho người ta một cảm giác áp bách, nói: “Diễn viên kia chính quá đáng ghét, ta hận hắn!”
Hồ Sinh ra hiệu cho các dị tộc khác, bảo bọn họ trừng trị Chu Ỷ Thiên, bản thân hắn thì phất phất mái tóc dài vàng nhạt, nở nụ cười với Khương Lạc Thần, nói: “Cô Khương, chúng ta đi thôi, nếu vị khách kia của cô đến, lát nữa bảo hắn ta đi tìm chúng ta, cư nhiên bảo cô đợi lâu như vậy, thật không biết hắn ta có tư cách gì mà ra vẻ ta đây đến thế.”
Đột nhiên, chỉ trong nháy mắt mà thôi, hắn cảm giác lông tơ toàn thân dựng lên hết, cứ như bị mãnh thú kinh khủng nào đó theo dõi, cả người không được tự nhiên, loại cảm giác này hình như đã từng cảm nhận được rồi.
Hồ Sinh dùng khóe mắt liếc liếc ra ngoài cửa, kết quả rợn cả da gà lên, hắn ta vừa vặn nhìn thấy Sở Phong đangg cười với mình, để lộ hàm răng trắng như tuyết, hắn ta sợ đến mức thiếu chút nữa kêu to lên.
Chỉ trong nháy mắt đó thôi, Hồ Sinh đã hiểu hết mọi chuyện, người mà Khương Lạc Thần đang chờ là Sở Phong, nghĩ thế, hắn ta suýt nữa bị hù chết khiếp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây