Đối với quan viên mà nói, sai lầm với tai nạn chết người có sự khác biệt không lớn, thậm chí có lúc còn nghiêm trọng hơn một chút.
Cho nên, Trần Tuấn Nho vốn bận tối mày tối mặt nay càng bận hơn, dường như không có thời gian xoa dịu tâm trạng của lãnh đạo, càng không có thời gian đi xem xét những vấn đề thư ký trưởng cần xem xét.
Từ từ đi trên cầu thang, trong đầu Trần Tuấn Nho lóe lên nội dung Bí thư Phương nói với mình.
Ông ta rất thích suy nghĩ trong thời gian đi cầu thang. Thông thường, việc ông ta đến phòng gặp lãnh đạo có hai loại tình huống, một là lãnh đạo gọi, hai là ông ta có công việc quan trọng muốn báo cáo với lãnh đạo. Cho dù là tình huống nào, ông ta đều phải báo cáo trước mặt lãnh đạo. Hơn nữa lúc này lãnh đạo cũng không còn là một ai đó cụ thể, có thể là bí thư, có thể là phó bí thư. Vì thế, đầu óc phức tạp của ông ta trở nên đơn giản hơn. Ông ta có thể tạm thời gạt bỏ mọi ý nghĩ khác ra khỏi đầu, hết sức chuyên tâm nghĩ đến điều này. Lãnh đạo gọi mình có việc gì? Nếu lãnh đạo hỏi về người nào đó, mình nên trả lời thế nào? Có lúc các lãnh đạo cũng không hỏi gì, gọi mình đến, tùy tiện nói vài câu, nói một vài chuyện không có chủ đề. Lúc này càng phải cẩn thận. Càng không có chuyện gì, càng là lúc dễ xảy ra chuyện nhất.
Lúc đi xuống, Trần Tuấn Nho đụng phải Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên khách sáo thăm hỏi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây