Tạ Băng Hân không dám tin mình không phải đang nằm mơ, vấn đề này đến lúc Từ Quân Nhiên đưa cô về nhà, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, dù sao từ một cô gái được cưng chiều, thoáng cái trở thành phú bà quản lý hơn trăm triệu, đổi thành bất cứ người nào cũng đều cần một đoạn thời gian thích ứng. Đây không phải là vấn đề mỗi ngày uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy đổi thành ăn bò bít tết uống rượu vang đỏ, mà là vấn đề một người phải làm thế nào quen với việc thay đổi phương thức tư duy sống.
Tất nhiên Từ Quân Nhiên sẽ không buồn rầu như vậy, kiếp trước hắn đã hình thành thói quen của người có tiền, đời này sống lại kiếm được nhiều tiền như vậy, đối với hắn mà nói, càng nhiều hơn nữa chỉ là một loại hoài niệm mà thôi.
Qua không bao lâu, Tạ Băng Hân rất nhanh tỉnh táo lại từ sự vui mừng kinh ngạc, nhanh chóng nhập vai với thân phận nữ tỷ phú. Cô dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi nhận chức, sau đó dẫn theo Dương Kiệt Siêu và Thẩm Thanh sang Mỹ. Tất nhiên, điều này là do sau khi Từ Quân Nhiên để cô xem phương án phát triển của công ty.
Lấy lời nói của Tạ Băng Hân là, thứ cô bảo vệ hiện nay, là hạnh phúc của bản thân với Từ Quân Nhiên, đến Mỹ sớm một phút, thu mua những doanh nghiệp kia, có nghĩa là nắm giữ được một khoản tiền lớn sớm hơn một phút. Dù sao đối với bất cứ người phụ nữ nào mà nói, thực ra trong nội tâm đều khát vọng thành công, mà nắm giữ một đế quốc doanh nghiệp khổng lồ, xác thực rất có cảm giác thành công.
Ngược lại Từ Quân Nhiên không cảm thấy gì, mấy ngày gần đây nhàn rỗi đến mức nhàm chán, không để ý chút nào đến việc bài luận có tên của mình đang dẫn đến chấn động to lớn thu hút sự chú ý của nhiều người Bắc Kinh trong buổi phát biểu “Tiếng kèn phát lệnh”, mỗi ngày ngâm mình trong quán bar Dạ Sắc, trải qua những ngày tháng thư thái mà vui vẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây