Từ Quân Nhiên cất bước đi ra khỏi trụ sở quân đội Lĩnh Nam, trong đầu chợt nhớ tới câu nói đó, hắn bỗng hiểu vì sao mà bao nhiêu năm qua ông lão lại bỏ mấy cơ hội về Thủ đô, cam tâm tình nguyện canh giữ Lĩnh Nam. Có thể làm được điều đó, Từ lão xứng đáng là một người cơ trí.
Nhìn thoáng qua đám lính gác đang cầm súng, gương mặt trang nghiêm cảnh giới, Từ Quân Nhiên cảm thấy sau này mình nên ít qua lại với ông cụ này. Cho dù hắn đã sống lại nhưng hắn cũng không dám khẳng định có thể thoát khỏi đám thủ hạ của ông cụ một cách nguyên vẹn. Từ Quân Nhiên cũng không có ý tưởng gì lớn, cũng không muốn làm chuyện quỷ thần khiếp sợ, tối đa chỉ muốn bảo vệ người nhà thật tốt, kiếm ít tiền lẻ cho bản thân, thuận tiện thì làm một cán bộ nhỏ tạo phúc cho dân chúng. Nếu bên cạnh có được mỹ nữ tâm sự mấy chủ đề có ích cho thể xác và tinh thần trong tương lai. hắn chẳng thèm để ý.
Đương nhiên nếu mỹ nữ chủ động yêu thương nhớ nhung, Từ Quân Nhiên sẽ chẳng từ chối. Dù sao thì cũng đã sống lại, nếu không hưởng thụ cuộc sống, hắn thật lòng phải xin lỗi những đôi mắt để ý tới mình.
- Quân Nhiên! Thế nào rồi? Không sao chứ?
Vừa ra khỏi cửa, Từ Quân Nhiên liền thấy Đoạn Vân đứng cách đó không xa. Thấy mình đi ra, dì út của hắn liền vội bước tới, liên tục hỏi thăm xem đứa cháu trai có bị làm sao không. Trong cứ như nếu Từ Quân Nhiên gật đầu nói bị bắt nạt, vị tiểu thư kia sẽ xông vào tìm người ta để gây rắc rối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây