Từ Thủ đô bay tới Lĩnh Nam, máy bay bắt đầu hạ cánh. Trong khoang hạng nhất, Từ Quân Nhiên nhìn ra cửa sổ. Cảnh tượng trong thủ phủ Lĩnh Nam vào ban đêm rất đẹp. Trên chiếc phi cơ này, có thể nói tiếp viên hàng không đều xinh đẹp. Phía sau, Tào Tuấn Vĩ đã xin được số điện thoại của hai tiếp viên. Từ Quân Nhiên cười mắng y không được như con heo cầm củ cải trắng chạy khắp nơi. Tào Tuấn Vĩ lại nói xạo mình đang cống hiến một phần sức lực cho sự nghiệp giải phóng Hoa Hạ. Phía sau họ, một nam tử tóc húi cua đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, người đó mở mắt ra đảo qua cabin, lại lộ ra là người có trái tim băng giá.
- Anh cho hắn đi theo chúng ta à?
Vụng trộm nhìn thoáng qua nam nhân có tóc húi cua kia, Tào Tuấn Vĩ nhỏ giọng nói.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, nhưng không lên tiếng. Người này tên là Khương Trì. Sáng hôm sau, khi cậu đưa hắn và Tào Tuấn Vĩ ra sân bay, thấy hắn đã ở đó rồi. Theo Tôn Chấn Bang nói thì đây là cách sắp xếp của ông cụ Tào và ông cụ Tôn.
Vì sao ông cụ Tào đã sắp xếp như vậy, Từ Quân Nhiên không được biết. Hắn nghĩ đến có lẽ ông lão hy vọng dùng phương thức như thế để gửi tín hiệu cho thế giới bên ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây