Ở trong chốn quan trường loại quan chức lòng dạ ngay thẳng chính trực mà trong sách vẫn nói thì ngoài đời đều là những kẻ đần hết. Nói dối chẳng qua cũng chỉ là muốn làm tốt việc gì đó thôi, khi giải quyết những vấn đề thường ngày sẽ hay dùng lời nói dối làm gia vị, con người ta nói giả nói thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật, chuyện giả làm thật, chuyện thật làm giả, thật cần giả, giả vì thật.
Tương tự như vậy, người làm chính trị nếu như không phải là lúc mình nên ra tay thì cho dù có bao nhiêu ý tưởng đi chăng nữa cũng phải ngậm miệng không nói cho một ai biết, nếu như nói trong giới kinh doanh ý tưởng chính là tiền thì trong giới chính trị, ý tưởng chính là tiền đồ là vận mệnh. Nói tốt thì ý tưởng chính là ý tưởng còn nói không tốt thì ý tưởng chính là tối kiến.
Từ Quân Nhiên cũng không dám chắc chắn chuyện của Tổng giám đốc Quách kia lắm, dù sao thì cũng từng có bài học của Vương Mãnh lần trước, hắn đã có nhận thức khác về lòng người, nhưng nói gì thì nói, Lý Bân đã mời người ta tới đây vậy phải chú ý quan sát một thời gian xem sao đã.
Trên đời này không có vấn đề nào không thể giải quyết được chỉ là không có người có thể giải quyết vấn đề đó thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên liền nhấc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại đường dài đến Lĩnh Nam.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây