Từ Quân Nhiên vẫn luôn thấy kỳ quái, vì sao Bạch Lâm giữ chuyện phá bỏ và rời đi nơi khác kín như bưng, bây giờ xem ra, dường như chuyện này không chỉ Bạch Lâm biết rõ, ngay cả Đoạn Thế Kiệt cũng biết chuyện, chỉ có điều xem ý tứ của Đoạn Thế Kiệt, dường như có chút không vui vẻ?
Nghĩ tới đây, hắn suy nghĩ rồi vẫn lên tiếng nói:
- Vừa mới bắt đầu khi trong huyện thảo luận phương án, tôi không quá tán đồng, công trình bản mẫu không có lợi ích thiết thực cho người dân, ngược lại khiến cuộc sống của họ rắc rối hơn, người dân vốn không có tiền sửa nhà, rất nhiều người đều cảm thấy bản thân có chỗ ở có cái ăn, không muốn vì sửa phòng mà phải gánh nợ nần nhiều như vậy. Bí thư Bạch phê bình tôi không có tầm nhìn xa, tôi chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số.
- Cậu đấy! Sau này nên kiên trì nguyên tắc là nguyên tắc, không thể thỏa hiệp. Lúc đầu trên quyết sách chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm, không hỏi qua việc này. Không giấu gì cậu, gần đây thành ủy nhận được mấy phong thư của người dân huyện Nhân Xuyên các cậu từ tỉnh ủy, vốn không đồng ý với các cậu, là chính quyền hai cấp huyện, xã cưỡng chế họ làm. Cậu xem xem, quyết sách một hạng mục lớn như vậy sai lầm, sẽ liên lụy đến bao nhiêu mạng người? Hơn nữa, rõ ràng là khuyết điểm của một người, lại bắt cả một tập thể gánh chịu. Chính quyền bên kia, sau này cậu phải to gan phụ trách, nên nguyên tắc phải kiên trì nhất định phải kiên trì, tuyệt không từ bỏ, có bất đồng không sao cả, thành ủy có thể ra mặt giải quyết, sợ cái gì? Sợ nhất là hòa hợp êm thấm, cùng một tiếng nói.
Những lời này của Đoạn Thế Kiệt, lập tức khiến Từ Quân Nhiên ngây ngẩn cả người, hóa ra trong thành phố chịu áp lực, tỉnh ủy chuyển tới, chắc chắn là một vị đại lão nào đó trong tỉnh biết việc này, Đoạn Thế Kiệt chịu chỉ trích của tỉnh, tất nhiên muốn bản thân đứng ngoài chuyện này, còn vấn đề của Bạch lâm, Đoạn Thế Kiệt đang trong tình cảnh Bồ Tát qua sông còn khó giữ, làm sao lo lắng được cho Bạch Lâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây