Mã Vạn Lý không biết bản thân làm thế nào ra khỏi văn phòng Từ Quân Nhiên, ông chỉ cảm thấy sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh, bước chân dường như dẫm lên thảm hoa, có loại cảm giác hư không. Ông căn bản không nghĩ đến Từ Quân Nhiên sẽ trả lại tiền cho mình, càng không nghĩ đến mỗi câu nói của hắn lại nghiêm khắc như vậy. Ông không biết Từ Quân Nhiên thực sự là một người liêm khiết chính trực, hay là hắn nhìn thấy được lợi ích thực tế từ người khác, không thể không tìm lý do trả tiền lại cho mình.
Đến phòng làm việc của mình, y như bị hạ đường huyết, ngồi trên ghế, trong đầu trống không. Ông lại nhớ tới lần trước từng hỏi lãnh đạo cũ, chủ tịch huyện Từ người này rốt cuộc có tính tình như thế nào, lúc đó lãnh đạo cũ trả lời là:
- Cậu tự mình liệu rồi làm đi.
Lúc đó, ông cho rằng lãnh đạo cũ đồng ý việc mình tặng quà cho Từ Quân Nhiên, nếu lãnh đạo cũng không đồng ý chuyện này, nhất định sẽ ngăn cản mình. Bây giờ xem ra, là bản thân hiểu nhầm rồi. “Liệu rồi làm” vốn là một loại ám chỉ, muốn mình xem xét thời thế, bốc thuốc đúng bệnh. Nhưng, bây giờ mình vỗ mông đến móng ngựa rồi, ngoài trừ cảm thấy uất ức, ông còn cảm nhận được một loại điềm xấu, ông rất muốn gặp lãnh đạo cũ một lần, xem ông ta có cách nào khác không.
Nhưng câu cuối cùng của Từ Quân Nhiên, lại khiến Mã Vạn Lý dấy lên một tia hy vọng, chỉ là không biết, chủ tịch huyện Từ cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây