Làm lãnh đạo cấp cao không nhất thiết là phải tài chí hơn người, học cao hiểu rộng, nhưng mà ít nhất thì cũng phải am hiểu cái sự đời. Cần phải biết làm thế nào để sử dụng quyền lực trong tay mình để phát huy tính tích cực của nhân viên dưới quyền mình.
Cũng cùng một đạo lí như vậy, với vai trò là một người lãnh đạo thì chưa hẳn sở trường là công việc mà mình đang gánh vác. Thế nhưng ít nhất cũng phải có sự nhạy cảm đối với chính trị.
Hàn Đông Phương nghĩ đến chuyện Từ Quân Nhiên còn trẻ như vậy mà đã có thể lên làm Chủ tịch huyện, trước đây còn có kinh nghiệm làm Bí thư huyện ủy, lờ mờ cũng có thể đoán ra được rằng, sau lưng của người thanh niên này nhất định là có bối cảnh vững chắc. Thêm vào đó là việc Từ Quân Nhiên có mối quan hệ với chiến hữu của y là Lý Đông Viễn, cho nên điều đầu tiên mà Hàn Phương Đông nghĩ về Từ Quân Nhiên đó là phải kết bạn với hắn.
Lúc Từ Quân Nhiên bước vào cũng không mang theo quà cáp gì cả, chỉ có chút hoa quả mua ở dọc đường. Hắn hiểu rất rõ rằng, lần đầu tiên hắn đến nhà Hàn Đông Phương thì không thể có giao tình gì sâu sắc với y được. Nhiều nhất cũng chỉ là làm quen đôi chút về tình hình. Còn về việc sau này mối quan hệ này có thể tiến sâu hơn nữa được hay không thì còn phải xem cả hai người có cần đến đối phương hay không.
Hai người nói chuyện khách sáo một hồi, sau khi nói về tình hình của Lý Đông Viễn xong thì Từ Quân Nhiên đứng dậy cáo từ. Cả hai cũng không nói thêm gì nữa. Có điều lúc tiễn Từ Quân Nhiên ra cửa, Hàn Đông Phương nói với Từ Quân Nhiên một câu đầy hàm ý sâu xa:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây