- Thế nào, không ngờ phải không?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Trần Tinh Duệ hỏi.
Từ Quân Nhiên không biết nói sao, bức thư tố cáo này quả thật khiến hắn rất bất ngờ. Trong thư, Tề Tam Thái thừa nhận, ngay từ đầu bản thân đã sai, dẫn tới việc bao nhiêu năm nay luôn để đám Vương Trường Lâm và Lôi Chính Vũ dắt mũi. Nếu năm đó y có thể quyết đoán một chút, dũng cảm một chút, dám chịu trách nhiệm một chút, huyện Phú Lạc cũng sẽ không trở thành cục diện như vậy.
Đám người Vương Trường Lâm, Lý Xuân Thủy, Lôi Chính Vũ, thậm chí cả Diệp Đức Hoa, coi huyện Phú Lạc là vườn hoa sau nhà mình, nơi chứa đồ dự trữ, không ngừng thu lợi ích từ tài nguyên khoáng sản trong huyện. Còn Tề Tam Thái ông ta có thể làm gì? Phần lớn thời gian, ông ta vẫn phải giúp đám người này chùi mông, nói những lời bản thân không muốn.
Nói thật lòng, Tề Tam Thái rất thích Từ Quân Nhiên. Y cảm thấy chàng thanh niên Từ Quân Nhiên này có phong cách đại tướng, là một người có thực tài. Vốn theo cách nghĩ của Tề Tam Thái, y muốn để Từ Quân Nhiên làm việc trong bộ máy thường vụ Huyện ủy, mặc dù Từ Quân Nhiên hơi trẻ, nhưng thành tích chính trị của hắn bày ra đó, còn cả sự xem trọng của thủ trưởng. Nếu có thể vận động một chút, tiến vào thường vụ Huyện ủy cũng không phải chuyện gì quá to tát. Nhưng, y không có cách nào, có những chuyện không phải ông ta có thể quyết định được. Cho nên Tề Tam Thái đành mở to mắt nhìn Từ Quân Nhiên trở thành Phó Chủ tịch huyện, ngay cả hội nghị thường ủy cũng không vào nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây