Người càng không lương thiện càng thích nói mình lương thiện, người càng không đứng đắn càng thích nói lời đứng đắn, càng là những người mục nát càng thích nói lời trong sáng. Có một số người làm nô lệ sẽ thấy thấp hèn, khi làm chủ nhân thì tàn bạo, theo đuổi quyền lực không cần thiết xem trọng nhân cách tôn nghiêm, khi hưởng thụ quyền lực sẽ không tôn trọng tôn nghiêm của người khác.
Đối với cục trưởng Tiền, ông cảm thấy mình rất lão luyện, bắt đầu từ khi ở trong huyện, ban đầu là cán bộ cấp khoa trưởng giống mình, phần lớn đều là cấp huyện, điều này khiến cho Tiền Phù Sinh có một tâm lí, nếu cảm thấy ông là cán bộ lâu năm thì nên được tôn trọng, đối với công việc chưa làm được mấy năm của Từ Quân Nhiên mà được làm cán bộ cấp khoa, ông cảm thấy rất bất mãn. Nói như ông thì, một đám thanh niên làm việc không tốn sức, dựa vào người đứng sau nên được làm quan một phía, vốn dĩ là lời nói vô căn cứ.
- Lời cậu nói là có ý gì?
Nghe xong Từ Quân Nhiên nói, sắc mặt Tiền Phù Sinh thay đổi, có chút không vui nói. Tuy Lôi Bạo thực sự có tặng ông chút quà mọn, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là chút thành ý vãn bối tặng tiền bối thôi, trong mắt Tiền Phù Sinh, một tấm phiếu mua cái ti vi màu không là cái thá gì cả, ông với Lôi Chính Vũ là bạn lâu năm khi làm chức phó khoa.
Từ Quân Nhiên chau mày, có chút không ngờ Tiền Phù Sinh này lại mạnh miệng như vậy, mình chẳng qua cũng chỉ dò xét thử thôi, nhưng thật không ngờ Tiền Phù Sinh lại nói rõ muốn đứng cùng một thuyền với Lôi Bạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây