“Ồn ào cái gì, các ngươi còn cảm thấy chưa đủ mất mặt phải không? Ai bảo hắn đi tìm người khác gây phiền phức làm gì. Gần đây cảm thấy chuyện phiền toái của Giang gia chúng ta còn không đủ nhiều phải không? Bây giờ tông môn cũng đã chú ý tới chúng ta! Các ngươi gần nhất thực sự là quá kiêu ngạo.”
“Thế nhưng mà Thái Thượng trưởng lão, Giang gia chúng ta tại trước mặt mọi người bị tiểu tử thúi kia khi dễ, chẳng lẽ cứ tính như vậy sao? Nếu như chuyện này không hảo hảo xử lí một cái, e rằng về sau Giang gia chúng ta tại Hàn Tinh Cung sẽ bị người khác nhạo báng.”
“Hừ! Chế nhạo thì thế nào? Chẳng lẽ các ngươi sẽ mất một miếng thịt sao? Ta nói cho các ngươi biết. Chỉ có sống sót mới là vương đạo. Nếu như không thể sống tiếp, liền xem như cho các ngươi thiên đại mặt mũi cũng không thể dùng để làm gì.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ tính như vậy sao? Cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà nói, chúng ta chắc chắn làm không được.”
“Hừ, cấp bách cái gì? Quân tử báo thù mười năm không muộn. Các ngươi cứ đợi mà xem đi. Tiểu tử này yêu nghiệt như thế, ta cũng không tin sẽ không có ai không muốn trừng trị hắn. Người muốn thu thập hắn có nhiều lắm. Chúng ta chỉ cần trốn ở trong tối, tìm kiếm một cái cơ hội. Đợi đến lúc hắn bị thương, chúng ta liền đánh chó mù đường. Thừa cơ cho hắn một chiêu, giết hắn là được rồi! Đó mới là có lời nhất!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây