Cơ Trăn Trăn đứng bên bờ sông, nhìn chằm chằm mặt sông đang bốc lên âm khí, cảm nhận một lát, hai mắt đột nhiên cong lại, cười đến mức không thấy mắt đâu: “Quả nhiên có giấu một con quỷ nước, còn là con quỷ nước có chút đạo hạnh, hì hì.”
Cơ Tứ Lang vội vàng hỏi: “Muội muội, có cần phải bày hương án làm phép không?”
“Tứ ca, không cần hương án, huynh có mang theo kiếm gỗ đào ta bảo huynh chuẩn bị không?”
“Mang theo rồi mang theo rồi, thời gian gấp rút chỉ tìm được một thanh kiếm gỗ đào trăm năm, sau này ta sẽ đổi cho muội một thanh kiếm gỗ đào năm trăm năm!”
Cơ Tứ Lang làm ăn buôn bán, có quan hệ rộng rãi, chỉ cần là thứ có trên đời này, hắn đều có thể tìm được.
Đương nhiên, có một số thứ quá quý giá, hắn có thể tìm được nhưng lại không thể tìm.
Nếu bảo vật mà ngay cả hoàng cung cũng không có lại bị Cơ gia bọn họ lấy được mà không giao nộp, chắc chắn sẽ bị người ta nói lung tung.
Nhưng nếu tìm được rồi phải giao nộp, vậy hà tất phải lãng phí sức lực đó.
Cơ Trăn Trăn cười híp mắt: “Tứ ca thật lợi hại, vậy ta cảm ơn Tứ ca trước.”
Cơ Nhị Lang và Cơ Tam Lang trơ mắt nhìn Cơ Tứ Lang nịnh nọt mà không nói được gì.
Dù sao mạch máu kinh tế của cả phủ đều nằm trong tay lão Tứ, lão Tứ chính là đại quản gia trong phủ, đắc tội ai cũng không thể đắc tội lão Tứ, bằng không sau này muốn moi tiền từ chỗ lão Tứ cũng không moi được.
“Cha, các ca ca, các người dán ẩn thân phù ta đưa cho lên người, rồi tìm một chỗ trốn đi, nếu không dương khí bên bờ quá mạnh, quỷ nước sẽ không dám ra ngoài.”
Ẩn thân phù trong miệng Cơ Trăn Trăn chỉ có thể che giấu dương khí trên người, không thể che giấu thân thể, trong mắt quỷ hồn chính là một người chết.
Nhưng nhiều “người chết” tụ tập cùng một chỗ rất kỳ lạ, đương nhiên phải giấu “thi thể” đi.
Cơ Đại Chùy và những người khác đều đáp “Được“.
Nhưng Cơ Đại Chùy lại đẩy Không Ly đến bên cạnh nữ nhi bảo bối: “Con rể ngoan, con là bùa hộ mệnh của Tiểu Bảo, con không thể trốn, con phải cùng Tiểu Bảo cùng tiến cùng lui.”
Không Ly: ...
Suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Hắn ngày ngày ăn chay niệm Phật trong thư phòng, không được ăn thịt, không được uống rượu chính là do Cơ Bát Nương ban tặng.
May mà hắn là người không quá coi trọng ăn uống, khi ở Thông Thiên Tự hắn ăn chính là đồ chay, sau khi hoàn tục, do trong tay không có tiền nên ăn cũng là cơm rau dưa.
Kỳ thật, đồ chay của Trấn Quốc Công phủ rất ngon, chỉ là ngày ngày niệm kinh có chút nhàm chán.
Không Ly nho nhã cười nhạt: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Trăn Nương thật tốt. Trăn Nương muốn ta làm gì, ta liền làm đó.”
Cơ Đại Chùy hài lòng vỗ vai hắn: “Con rể tốt!”
Không Ly đang trong trạng thái phong ấn nội lực suýt chút nữa bị Cơ Đại Chùy vỗ một cái này làm cho ngã sấp xuống, may mà cuối cùng vẫn đứng vững, chỉ là thân thể hơi lảo đảo.
Không Ly trên mặt vẫn giữ nụ cười, tư thế không đổi, tao nhã ung dung.
Ngàn vạn lần không thể ngã, hình tượng không thể sụp đổ.
Đợi sau khi Cơ Đại Chùy và mấy nhi tử dán ẩn thân phù lên người, rồi tìm chỗ trốn đi, Cơ Trăn Trăn không khách khí trực tiếp đẩy phu quân ra phía trước: “Lang quân, chàng cứ mạnh dạn đi về phía trước đi.”
Không Ly ngẩn ra: “Trăn Nương, nàng sẽ không phải là muốn ta... xuống sông chứ?”
Cơ Trăn Trăn cười càng đáng yêu, lời nói ra càng đáng ghét: “Ôi chao, lang quân vừa rồi không phải nói trước mặt cha là ta muốn chàng làm gì, chàng liền làm đó sao? Bây giờ ta muốn chàng đi câu quỷ nước, hì hì.”
“Đợi đã Trăn Nương, ta cảm thấy...”
“Ta không cần biết chàng cảm thấy thế nào, ta chỉ cần biết ta muốn thế nào.” Cơ Trăn Trăn nhấc chân nhỏ lên, nàng hung hăng đá vào mông Không Ly.
Không Ly lập tức bay ra ngoài.
Không Ly chỉ kịp quay đầu nhìn Cơ Trăn Trăn một cái.
Ánh mắt đó tràn đầy khiếp sợ, còn mang theo một chút oán trách, cuối cùng lại biến thành vẻ mặt ung dung, cam chịu số phận.
Cơ Trăn Trăn: Huynh đệ, có phải là ngươi diễn hơi quá rồi không?
Chỉ là liếc mắt một cái, mà cảm xúc trong mắt lại thay đổi nhiều lần như vậy?