Thần Toán Tiểu Manh Phi Siêu Hung Dữ

Chương 73: Lang quân, ta tự hào về chàng

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Sương Trần Tuyết tuổi còn trẻ đã cảm thấy tai mình bị hỏng.

Nhưng hai người vểnh tai nghe, sau đó trao đổi ánh mắt.

Lại là thật!

Công tử chỉ là bóc một đĩa nhỏ hạt thông rang đưa cho tiểu chủ mẫu trên bàn tiệc, trong đó một nửa còn là công lao của hai người bọn họ, tiểu chủ mẫu liền thưởng cho công tử năm trăm lượng?

Đây đâu phải là tiểu chủ mẫu, đây rõ ràng là một tên ngốc lắm tiền!

À không, đây rõ ràng là một vị tiểu Tài Thần!

Không biết bọn họ học theo công tử, lấy lòng tiểu chủ mẫu như vậy, có cơ hội nhận được tiền thưởng không?

Không cầu giống như công tử một lần liền kiếm được năm trăm lượng, năm lượng, mười lượng cũng được!

Đôi thiếu niên song sinh có tính cách khác biệt này, lúc này lại có chung một ánh mắt sáng lấp lánh.

Trong phòng, Không Ly động tác nhìn qua chậm rãi, trên thực tế một chút cũng không chậm mà cất năm trăm lượng ngân phiếu đi, còn giả vờ dè dặt nói: “Trăn Nương quá khách khí rồi, chúng ta là phu thê, ta đối xử tốt với nàng là chuyện nên làm.”

Cơ Trăn Trăn nhướng mày nhỏ: “Vậy sau này ta...”

Không Ly cười nhạt, hắn đổi giọng nói: “Nếu đưa ngân phiếu là cách Trăn Nương bày tỏ sự yêu thích, sao ta có thể từ chối.”

Cơ Trăn Trăn trong lòng buồn cười.

Tiểu hòa thượng ngoài miệng thì từ chối nhưng trong lòng lại muốn, phải bị nàng gõ một cái mới chịu thừa nhận bản tính tham tiền của mình.

Thật sự nên để đám tiểu thư khuê các hôm nay bị vẻ ngoài của Không Ly làm cho kinh diễm nhìn xem, Không Ly công tử tựa như vầng trăng sáng treo trên trời trong mắt bọn họ bây giờ là cái dạng gì.

Sau khi vui vẻ xong, Cơ Trăn Trăn bắt đầu suy nghĩ đến chuyện chính.

Nàng không thể không thừa nhận, dùng tiền bạc để trêu chọc tiểu hòa thượng Không Ly là một chuyện rất thú vị.

Khó khăn lắm mới tìm được một chút niềm vui, trước khi Cơ Trăn Trăn mất đi niềm vui này, nàng nguyện ý tiếp tục bao nuôi tiểu hòa thượng.

Chậc, chỉ là tên tham ăn này có hơi tốn kém.

Cửa hàng dưới danh nghĩa của nàng mỗi tháng có mấy ngàn lượng bạc thu vào, quả thật không thiếu tiền, nhưng đó là do Tứ ca vất vả giúp nàng quản lý.

Tiền thưởng cho Không Ly tốt nhất vẫn nên là tiền do nàng tự mình kiếm được, như vậy lúc tiêu xài mới có thể ngẩng cao đầu.

“Nghe nói lang quân mỗi giữa tháng và cuối tháng đều đến phía tây thành giúp bá tánh viết thư nhà?” Cơ Trăn Trăn hỏi.

Chủ đề chuyển quá đột ngột, Không Ly hơi ngẩn ra, sau đó mới nghiêm túc đáp: “Bá tánh phía tây thành phần lớn đều nghèo khó, có người ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Mỗi tháng ta dành ra mấy ngày giúp những bá tánh này viết một bức thư nhà, đối với ta mà nói chỉ là việc nhỏ.”

Cơ Trăn Trăn “oa” một tiếng: “Lang quân, phẩm chất của chàng thật cao thượng, ta tự hào về chàng!”

Không Ly cười nhạt: “Không phải chuyện gì to tát, Trăn Nương khen quá lời rồi.”

“Không sao không sao, ta khen phu quân của mình thế nào cũng không quá lời. Sau này ta phải học tập lang quân thật tốt.”

Nơi nào càng giàu có, chênh lệch giàu nghèo càng rõ ràng, nàng không hề bất ngờ khi trong Yến Kinh có nhiều người nghèo như vậy.

Đừng nói là người nghèo, ăn mày cũng không ít.

Những người này có người là người địa phương sa cơ lỡ vận, có người là người từ thôn xóm gần đó hoặc là châu huyện lân cận đến làm thuê. Nhưng Yến Kinh không dễ sống, dù sao đây cũng là nơi mà ngay cả công việc đổ bô đêm cũng phải tranh giành mới có thể làm được.

Điều khiến Cơ Trăn Trăn bất ngờ chính là Không Ly - một người tham tiền như vậy lại bằng lòng bỏ thời gian ra giúp bá tánh viết thư nhà miễn phí.

Chẳng lẽ là vì danh tiếng?

Nhưng nếu là vì danh tiếng, còn rất nhiều biện pháp khác vì sao lại chọn một biện pháp vừa không hiệu quả vừa phiền phức nhất?

Có lẽ là nàng nghĩ nhiều, tiểu hòa thượng tuy có chút tâm cơ, nhưng tấm lòng là tốt?

Cơ Trăn Trăn cảm thấy, nàng không thể lúc nào cũng nghĩ người ta quá xấu, tiểu hòa thượng vẫn rất đáng yêu.

Tuy nhiên, Trần Sương Trần Tuyết ở cửa sau khi nghe xong lời của công tử, vẻ mặt lại trở nên có chút vi diệu.

Có một khả năng là bởi vì có một khoảng thời gian phủ bọn họ nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, cho nên công tử mới đến phía tây thành giúp bá tánh viết thư nhà?

Công tử đương nhiên sẽ không chủ động mở miệng xin tiền, nhưng hắn có thể miễn cưỡng nhận lấy rau củ quả, gà vịt cá thịt của bá tánh, mỗi lần trở về đều có thể kéo đầy một xe lương thực.

Trần Sương Trần Tuyết đột nhiên có chút đồng tình với tiểu tài thần.

Không thể nói tiểu tài thần nhìn người không chuẩn, chỉ có thể nói công tử hắn... quá giỏi giả vờ.

Tiểu tài thần đơn thuần như vậy, sớm muộn gì cũng bị công tử lừa gạt đến mức không còn gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)