Người có học thức chính là người có học thức, Cơ Trăn Trăn suýt chút nữa cảm thấy thứ mình chảy ra không phải là nước miếng, mà thật sự là kim tân ngọc dịch gì đó.
Bất quá, bị người ta nhìn thấy chảy nước miếng, Cơ Trăn Trăn trên mặt vẫn có chút xấu hổ, ngoài mặt làm bộ làm tịch không nói gì, chỉ liếc mắt, đánh giá phu quân ở rể mới ra lò.
Không Ly đã thay hỉ bào hôm qua, mặc một bộ y phục màu trắng đơn giản, một đầu tóc đen được búi lên một nửa, cài một cây trâm bạch ngọc thô sơ.
Nếu là người khác mặc bộ trang phục này, Cơ Trăn Trăn nhìn thấy cũng chỉ có hai chữ nghèo nàn, nhưng Không Ly thì khác, người ta mặc vải thô áo gai cũng có thể khiến người khác cảm nhận được một thân tiên khí.
Tối qua ánh nến mờ ảo, tuy nhìn ra được dung mạo tuyệt sắc, nhưng không bằng ban ngày nhìn rõ ràng như vậy. Hôm nay nhìn kỹ, ngũ quan lông mày này thật sự như vẽ, từ đầu đến chân đều là ý thơ, tựa như một khối mỹ ngọc ôn nhuận, mờ ảo tiên khí.
Ơ? Khoan đã!
Cơ Trăn Trăn mắt hơi mở to, dí mặt lại gần nhìn.
Một người sống tựa tiên nhân, khí chất xuất trần như vậy, lại có quầng, thâm, mắt!
Không Ly ngửa đầu ra sau, tránh khỏi khuôn mặt bánh bao phóng đại trước mắt: “Phu nhân đang nhìn gì vậy?”
“Ngươi hôm qua ngủ không ngon sao?” Cơ Trăn Trăn hỏi.
Không Ly bình tĩnh giải thích: “Có lẽ là hơi lạ giường.”
Cơ Trăn Trăn kiến nghị: “Hay là, ngươi mang giường quen ngủ ở nhà đến đây?”
Mặc dù một chút quầng thâm xanh này không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của đối phương, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, khí chất cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Như vậy liền không đẹp.
Không Ly dừng một chút, nói: “Không cần phiền phức như vậy, hẳn là qua vài ngày sẽ tốt thôi.”
Cơ Trăn Trăn: “Ồ, tùy ngươi.”
Không ngủ cùng, một chiếc giường lớn nàng muốn lăn thế nào thì lăn, ngủ cùng, tối qua đã chứng minh, nàng cũng có thể ngủ rất ngon.
“À! Bây giờ là giờ nào rồi? Có khi nào lỡ mất giờ kính trà cha không?” Cơ Trăn Trăn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù phu quân ở rể, Cơ Trăn Trăn không cần phải thỉnh an công công bà bà (cha mẹ chồng), nhưng nhất định phải mang theo tân phu quân cùng nhau kính trà trưởng bối, sau đó chào hỏi những người khác trong phủ.
Không Ly chậm rãi nói: “Vừa rồi nhạc phụ sai người truyền lời, nói phu nhân khi nào thức dậy, chúng ta khi đó liền đi.”
Mặc dù không vội, nhưng Cơ Trăn Trăn vẫn nhanh chóng phân phó nha hoàn chải chuốt trang điểm, tránh để cha và các ca ca đợi lâu.
Nha hoàn thân cận hầu hạ chọn cho bánh bao thịt Cơ Trăn Trăn một chiếc váy lụa màu hồng đào thêu chỉ bạc, búi kiểu song loa kế đáng yêu, hai bên cài một đôi trâm cài tóc hình đôi bướm giang cánh, vừa xinh xắn vừa sang trọng.
Trấn Quốc Công phủ không có nữ chủ nhân, nhân khẩu đơn giản, trong đại sảnh, Cơ Đại Chùy một mình ngồi ở giữa, bốn người con trai ngồi hai bên trái phải, lần lượt là Cơ Nhị Lang, Cơ Tam Lang, Cơ Tứ Lang, Cơ Thất Lang.
Còn lại ba người, hoặc là vì có việc không thể trở về, hoặc là trực tiếp ở bên ngoài chơi bời đến mức không tìm thấy bóng dáng.
Nhìn một cái, Cơ gia năm người, rõ ràng rành mạch.
Lúc này, năm người đều cười híp mắt nhìn Không Ly.
Mặc dù Không Ly này trong mắt bọn họ chỉ là một cái gối thêu hoa, chỉ được cái mã ngoài, nhưng hắn vừa ở rể Cơ gia, liền gọi hồn phách của Bát Nương trở về, chỉ riêng điểm này, hắn chính là đại công thần của Cơ gia!
“Con rể à, sau này chúng ta là người một nhà, ngươi cứ coi nơi này như nhà của mình, không cần khách khí!” Gia chủ Cơ Đại Chùy lên tiếng.
Không Ly đã kính trà xong, mỉm cười đầy dè dặt: “Ta nhất định sẽ không khách khí với nhạc phụ và các huynh trưởng.”
Cơ Đại Chùy và mấy vị lang quân Cơ gia nghe lời này vào tai đều sảng khoái cực kỳ, vung tay một cái, ai nấy đều lấy ra quà tặng.
Không Ly duy trì phong thái ung dung, không kiêu ngạo không siểm nịnh… nhận lấy, trong lòng lại hít hà liên tục.
Ngọc ban chỉ màu xanh ngọc bích mà Cơ Đại Chùy tặng có chất liệu bất phàm, ngàn vàng cũng khó mua.
Ngọc bội của Cơ Nhị Lang vừa nhìn liền biết là băng ngọc thượng thừa, trong suốt, mượt mà đầy đặn.
Cây trâm gỗ điêu khắc tường vân mà Cơ Thất Lang lấy ra này, ít nhất cũng là gỗ kim tơ nam mộc ngàn năm chế thành.
Còn tượng Phật phát sáng lấp lánh của Cơ Tứ Lang to bằng bàn tay, lại còn được đúc bằng vàng ròng.
Từ Cơ Đại Chùy đến Cơ Thất Lang, trên khuôn mặt tươi cười của mỗi người đều viết bốn chữ: Tài, đại, khí, thô!
(*) Tài, đại, khí, thô: ý chỉ giàu nứt đố đổ vách.