Thần Toán Tiểu Manh Phi Siêu Hung Dữ

Chương 58: Cháu trai lớn, ngươi lui xuống trước đi

Chương Trước Chương Tiếp

Khí tức của chủ nhân còn sót lại trên dây buộc tóc quá ít, cho nên thời gian quá gấp gáp, Cơ Trăn Trăn chỉ thoáng nhìn liền nhìn thấy ngọn núi giống như con rắn khổng lồ này.

Nhưng với thế lực của Thiên Tri Các, hẳn là có thể nhanh chóng thu hẹp phạm vi tìm kiếm.

Sát Thập Lục đối với manh mối này coi như hài lòng, chỉ là hai chữ “thứ đó” trong miệng Cơ Trăn Trăn khiến hắn không thoải mái: “Ta tìm là người, không phải là thứ gì.”

Mặc dù là đang phản bác Cơ Trăn Trăn, nhưng thái độ của hắn lần này không còn gay gắt như trước.

Cơ Trăn Trăn liếc hắn một cái: “Ngươi quá nhạy cảm, ta ở đây chỉ là nói chung chung, nói chung chung ngươi hiểu không? Nếu thứ ngươi tìm được là một đống xương cốt, vậy ngươi có thể gọi đó là người sao?”

Sát Thập Lục mím chặt môi, không phản bác, chỉ tự mình buồn bực, nhất thời lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Cơ Trăn Trăn.

Lăng Phong - người thành thật ở bên cạnh không có sự lanh lợi của Sát Thập Lục, lại càng không nghe ra.

Cơ Trăn Trăn nói là “nếu”, điều này nói rõ còn có một khả năng khác.

Sát Ngũ mà trong mắt mọi người ở Thiên Tri Các đã sớm là người chết, nói không chừng còn sống.

Chỉ là, đối với loại kết quả chỉ là khả năng này, Cơ Trăn Trăn chưa bao giờ chủ động nói rõ, miễn cho người ta hy vọng rồi lại biến thành thất vọng.

Nếu may mắn còn sống, vậy tự nhiên là chuyện tốt.

Nhưng nếu người đã chết, vậy chỉ có thể nói một tiếng A Di Đà Phật.

Cơ Trăn Trăn đã thấy qua rất nhiều sinh ly tử biệt, đối với chuyện sống chết luôn luôn rất thản nhiên.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, cô nãi nãi ta muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.” Cơ Trăn Trăn tay nhỏ chống trán, bộ dáng rất mệt mỏi.

Sát Thập Lục “hả” một tiếng: “Vậy những người còn lại không xem nữa sao?”

Tuy rằng hắn bây giờ hận không thể lập tức đi tìm hiểu ngọn núi có hình dạng con rắn khổng lồ kia, nhưng không phải còn có rất nhiều người chưa xem sao?

Những người mất tích còn lại này tuy quan hệ với hắn không thể so sánh với Sát Ngũ, nhưng cũng coi như là đồng liêu, có thể tìm được một mẩu xương cũng tốt.

Cơ Trăn Trăn nằm vật xuống trường kỷ, nàng buông lỏng người, hữu khí vô lực nói: “Những người còn lại đương nhiên là để sau này xem.”

Sát Thập Lục: “Nhưng mà...”

“Hừ, ngươi cho rằng xem bói dễ dàng như vậy sao? Đặc biệt là loại người mất tích nhiều năm này, xem bói vô cùng tốn sức. Haiz, cô nãi nãi ta mệt quá, đợi ta nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng rồi lại tiếp tục xem cho người tiếp theo.”

Sát Thập Lục ngẩn ra, hắn có chút lúng túng nói: “Ta thấy ngươi vừa rồi xem bói rất đơn giản, sao trong nháy mắt ngươi lại thành ra thế này? Xem bói thật sự tốn sức như vậy sao?”

Cơ Trăn Trăn đang nằm bẹp trên trường kỷ thở dài, nói: “Vừa rồi ta là đang cố gắng chịu đựng, ta không cần mặt mũi sao? Giống như người tập võ các ngươi nội lực bị hao tổn, rất khó nhìn ra từ bên ngoài.”

Nói xong, nàng uể oải phất tay nhỏ với hắn: “Cháu trai lớn ngoan, ngươi lui xuống trước đi, đợi ta nghỉ ngơi cho khỏe, lại triệu kiến ngươi.”

Sát Thập Lục khóe miệng giật liên hồi.

Đã thành ra bộ dạng này rồi, còn không quên chiếm tiện nghi của hắn.

Nghĩ nghĩ, Sát Thập Lục vẫn trịnh trọng hứa hẹn: “Không cần đợi ngươi xem hết, nếu hôm nay ngươi xem bói không sai, thỏa thuận giữa Thiên Tri Các và ngươi có thể lập tức có hiệu lực.”

“Thật sao?”

Cơ Trăn Trăn lập tức có tinh thần, nàng ngẩng đầu nhỏ lên.

Nhưng nàng kịp thời nhớ tới tình trạng suy yếu của mình, một giây sau lại nằm xuống: “Cô nãi nãi ta mệt đến mức ngay cả cái đầu to bằng cái bánh bao cũng không thể nhấc lên nổi, hức hức hức.”

Sát Thập Lục thầm nghĩ: Quả thật là đầu bánh bao, còn là bánh bao kem cỡ lớn.

Sát Thập Lục ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tròn trịa kia, trong lòng có chút tiếc nuối.

Nếu không phải biết trước tiểu béo này chỉ là bề ngoài nhìn nhỏ nhắn, kỳ thật đã có trí tuệ của đứa trẻ mười ba tuổi bình thường, hắn thật sự muốn dùng tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm kia.

Luôn cảm thấy cảm giác sờ vào sẽ rất tốt.

Có lẽ là tiểu thiên sư béo ú này trước sau đối lập quá rõ ràng, bộ dạng suy yếu nằm bẹp kia khiến Sát Thập Lục thỏa hiệp, hắn lại chủ động gọi cô nãi nãi: “Vậy tiểu cô nãi nãi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi làm việc chính trước.”

“Đi đi đi.” Giọng nói non nớt rất suy yếu.

Tuy nhiên, đợi Sát Thập Lục và Lăng Phong vừa rời đi, Cơ Trăn Trăn lập tức đổi tư thế.

Đôi chân ngắn nhỏ gác lên nhau, nàng lắc lư chân, miệng còn ngân nga: “Ta chính là đứa nhỏ ngầu nhất trên con phố này, đi đường nhất định phải vênh váo...”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)