Không Ly ngồi ngay ngắn, cúi đầu, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Kết quả Cơ Trăn Trăn mở miệng lại là một câu hỏi thần bí: “Ngươi có biết trên thân phàm nhân có ba ngọn lửa không?”
Không Ly: ...
“Thể chất của ta đặc thù, từ khi sinh ra đã thiếu mất một hồn, ba ngọn dương hỏa trên người yếu hơn người khác, rất dễ bị tà vật đến gần, vì vậy sư phụ ta đã thi pháp phong ấn dương hỏa của ta. Dương hỏa bị phong ấn, tà vật không thể thừa cơ xâm nhập, nhưng thân thể của ta lại chậm phát triển.”
Vẻ mặt của Không Ly có một khoảnh khắc ngưng đọng, nhưng vẫn thuận theo lời nàng hỏi: “Vậy có cách hóa giải không?”
Cơ Trăn Trăn dùng bàn tay nhỏ đầy thịt sờ sờ cằm tròn trịa của mình, mắt nheo lại: “Ba ngọn dương hỏa đều được phong ấn bằng công đức ấn, ta chỉ cần diệt trừ tà vật đủ nhiều, tích lũy công đức đủ nhiều, liền có thể mở ra phong ấn, thân thể cũng sẽ dần dần hồi phục bình thường.”
Không Ly kiên nhẫn nghe xong, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: “Thời gian không còn sớm, nếu bí mật của phu nhân đã kể xong, vậy thì nghỉ ngơi đi.”
Cơ Trăn Trăn tức nổ phổi: “Lão tử nói là thật đó, thật đó!”
“Ta tin phu nhân, chỉ là thời gian không còn sớm, ngày mai ta lại nghe phu nhân kể tiếp.”
Cơ Trăn Trăn: Ngươi tin cái tiên sư bố nhà ngươi!
Ngữ khí này rõ ràng là đang qua loa với trẻ con!
Cơ Trăn Trăn nóng nảy đến mức muốn nhào người lên, sau đó dùng chiêu Thái Sơn áp đỉnh.
Nghĩ đến kiếp trước nàng chính là đại sư phong thủy đứng đầu giới phong thủy, đặc biệt giỏi bói toán, tùy tiện một câu nói cũng sẽ được đồng đạo tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc, một quẻ của nàng càng là ngàn vàng khó cầu, bao nhiêu hào môn quyền quý muốn mời nàng ra mặt, đều phải xem tâm trạng của nàng.
Tên này lại cho rằng nàng đang bịa chuyện?
Thôi bỏ đi, người xuất gia quanh năm ăn chay niệm Phật, lục căn thanh tịnh, chí dương chí thuần, bình thường vốn rất ít khi nhìn thấy tà vật, huống chi Yến Kinh là nơi thiên tử ở, bao phủ bởi tử long khí của bậc cửu ngũ chí tôn, tà vật tự nhiên ít hơn nhiều so với những nơi khác.
“Ta buồn ngủ rồi, ngủ đây, ngươi tự nhiên.” Cơ Trăn Trăn nói xong, trực tiếp ngồi tư thế đả tọa, sau đó nhắm mắt lại.
Không Ly nhìn cục thịt nhỏ đang nhắm mắt đả tọa giống như tiểu Phật Đà trước mặt, thắc mắc hỏi: “Phu nhân đây là?”
“Dẫn khí nhập thể, đả tọa tu luyện.”
Tuy nhiên không lâu sau, đứa nhỏ đang ngồi đả tọa ngay ngắn liền ngáy khò khò.
Không Ly nhìn nàng một hồi lâu, đưa tay điểm vào một chỗ nào đó trên người cục thịt nhỏ, cục thịt nhỏ đang ngồi đả tọa liền ngã thẳng ra sau.
Không Ly khẽ cười một tiếng, đứng dậy rời đi.
Ngoài phòng, một bóng đen đã ẩn trong bóng tối từ lâu, thấy người đi ra, lập tức cúi đầu, cung kính hô một tiếng: “Công tử.”
“Tuy Cơ gia hộ vệ không nhiều, nhưng già trẻ Cơ gia đều có võ nghệ. Ngươi có chuyện gì khẩn cấp, lại phải tìm ta vào lúc này?”
Lúc này Không Ly đâu còn vẻ ôn nhuận dịu dàng vừa nãy, từ đầu đến chân đều toát ra khí tức xa cách lạnh lùng.
Lăng Phong trong lòng kêu khổ, hắn không nên đánh cược với người khác, kết quả đánh thua, hắn chỉ có thể nhận lấy việc khổ sai này.
“Bẩm công tử, mọi người biết chuyện hôm nay đều vô cùng đau lòng cho công tử, cho nên bảo ta đến xem công tử.”
Không Ly im lặng.
Lăng Phong lén nhìn một cái, sau đó giận dữ mắng: “Cơ gia khinh người quá đáng! Công tử chưa từng chịu nhục nhã như vậy, Cơ gia để công tử làm con rể ở rể thì thôi, lại còn để công tử bái đường thành thân cùng một con gà!”
Không Ly lạnh nhạt liếc hắn một cái, Lăng Phong chợt cảm thấy da đầu tê dại.
Hu hu, hắn đúng là không nên nhắc đến chuyện này, người như công tử, người hiểu đều hiểu, nhìn qua là trích tiên không nhiễm bụi trần, kỳ thật lại là người thù dai, chắc hẳn cũng sẽ không để mình chịu thiệt.
Không Ly chắp một tay sau lưng, bóng lưng tựa tiên nhân trên nhân gian, lại toát ra mấy phần tiêu điều: “Gần đây túng thiếu, tiền bạc của Cơ gia không lấy không được.”