Cơ Trăn Trăn vẫn tiếp tục làm tiểu thần côn, nàng trực tiếp đón nhận ánh mắt chết chóc của Mai đầu bếp.
“Mai đầu bếp còn xem nữa không? Ngươi không phải muốn biết nàng ở đâu sao?”
Mai đầu bếp nghe được câu này, nàng ta hoàn hồn, kinh ngạc đến mức trừng to hai mắt: “Có ý gì? Ngươi nói là nàng còn sống? Nữ nhi của ta còn sống?”
Giọng điệu gần như lạc giọng kia đủ thấy lúc này Mai đầu bếp khiếp sợ đến mức nào.
Cơ Trăn Trăn gật đầu nhỏ: “Ừm, còn sống, nhưng cuộc sống của nàng hẳn là rất nghèo khổ.”
Mai đầu bếp ngẩn người một hồi lâu, không biết từ lúc nào trên mặt đã đầy nước mắt.
Nàng ta vừa khóc vừa cười, giống như người mất trí lẩm bẩm một mình: “Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi, nữ nhi của ta lại còn sống, ha ha, ông trời đối đãi với ta không tệ, ha ha ha...”
Đến nước này, nàng ta đã không còn nghi ngờ lời của Cơ Trăn Trăn nữa.
Hoặc có thể nói, nàng ta nguyện ý tin tưởng lời nàng nói.
Mai đầu bếp lúc trẻ kiêu ngạo, hiếu thắng, đắc tội không ít kẻ thù, đến nỗi sau này khi nàng ta gặp được người mình yêu, muốn rửa tay gác kiếm nhưng kẻ thù lại không chịu buông tha nàng ta.
Nàng ta chỉ là hủy hoại một con mắt của tên súc sinh đó, tên súc sinh đó lại ở trước mặt nàng ta giết chết người yêu của nàng ta, còn bóp chết đứa con còn đỏ hỏn của nàng ta!
Tuy đối phương đã mang đi thi thể của đứa nhỏ, nhưng nàng ta đã mặc định con mình đã chết.
Từ đó về sau, nàng ta không còn dám hy vọng sống những ngày tháng bình thường, nàng ta tiếp tục lăn lộn giang hồ, hơn nữa làm việc càng ngày càng tàn nhẫn, vô tình.
Mãi đến khi báo thù rửa hận, tính tình của nàng ta mới thu liễm lại.
Mai đầu bếp vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản không hy vọng Cơ Bát Nương thật sự có thể thông qua bát tự ngày sinh mà tính ra tung tích hài cốt của đứa nhỏ kia.
Nàng ta chỉ là không cam lòng.
Năm đó sau khi bắt được kẻ thù, nàng ta dùng hết mọi cực hình cũng không thể ép đối phương nói ra đã vứt xác ở đâu.
Không ngờ, nàng ta lại nghe được tin mừng như vậy từ miệng Cơ Bát Nương này!
Mai đầu bếp vừa mừng vừa lau nước mắt trên mặt, cảm xúc từ từ bình tĩnh lại.
Nàng ta nhìn chằm chằm Cơ Trăn Trăn, cười đến mức khóe miệng kéo đến tận mang tai, giống hệt một bà cô kỳ quái: “Làm phiền tiểu chủ mẫu giúp ta tính toán đứa nhỏ đó bây giờ đang ở đâu, nếu ta và nữ nhi có thể đoàn tụ, sau này tiểu chủ mẫu có chỗ nào cần dùng đến ta thì cứ việc phân phó, ta nhất định xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ!”
Cơ Trăn Trăn cười híp mắt nói: “Vậy thì tốt quá, chỉ là Mai đầu bếp dù sao cũng là người của lang quân, ta sao có thể vượt qua lang quân mà sai khiến ngươi, như vậy không tốt lắm~”
Mai đầu bếp tuy nóng lòng muốn biết nữ nhi ở đâu, nhưng cũng hiểu rõ dục tốc bất đạt.
Nghe được lời này, nàng ta lập tức cười ha ha: “Hắn à, ta chỉ là nợ hắn một ân tình, lại vừa hay chán ghét những ngày tháng chém giết trước kia, cho nên mới đến chỗ hắn làm đầu bếp để được yên tĩnh, tiểu chủ mẫu nếu có thể giúp ta tìm được tung tích của nữ nhi ta, ân tình của ngài liền lớn hơn trời, công tử hắn cũng phải xếp sau.”
Cơ Trăn Trăn thích nhất là giao thiệp với người hào sảng, lập tức ưỡn ngực nhỏ: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Mai đầu bếp chỉ cần cho ta một sợi tóc.”
Nếu tìm người không có quan hệ gì, vậy cần một món đồ tùy thân của đối phương, nhưng người mà Mai đầu bếp muốn tìm là con ruột của nàng ta, cho nên Cơ Trăn Trăn có thể thông qua Mai đầu bếp mà tìm được.
Mai đầu bếp nghe vậy, nàng ta trực tiếp nhổ một nhúm tóc đưa qua.
Cơ Trăn Trăn giật khóe miệng.
Tàn nhẫn, thật tàn nhẫn.
Thêm một nhúm nữa, da đầu sẽ bị hói một mảng.
Nàng cũng không lãng phí nhiều tóc như vậy, đem toàn bộ đặt trong lòng bàn tay.
Một lát sau trên bàn tay nhỏ trắng trẻo, mũm mĩm đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu vàng.
Nhúm tóc đen nhánh trong nháy mắt biến thành một làn khói xanh.
Khói xanh giống như sợi tơ bay về một hướng nào đó.
Cơ Trăn Trăn men theo sợi tơ nhìn về phía xa, qua một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, nàng nói với Mai đầu bếp đang nóng lòng muốn thử: “Giang Châu, huyện Trường Thọ, thôn Tiểu Đào. Nàng đang ở đó.”