Trần Tuyết đi theo Không Ly nhiều năm đương nhiên hiểu rõ, chủ tử cảnh cáo hắn không phải vì để ý đến Cơ Bát Nương này, mà là chủ tử đã giăng bẫy, trước khi chủ tử chủ động thu lưới, bất kỳ ai cũng không được kéo chân chủ tử.
Thái độ của Trần Tuyết lập tức thay đổi 180 độ, cười híp mắt làm động tác mời: “Chủ tử và chủ mẫu mau vào trong nghỉ ngơi đi, vị tỷ tỷ này cũng mời vào trong.”
Tiêm Liễu trợn mắt: “Ai là tỷ tỷ của ngươi, ta còn nhỏ hơn ngươi, đừng có tự mình vàng vọt gầy yếu, liền cho rằng người khác lớn lên xinh đẹp là lớn tuổi.”
Trần Tuyết nắm chặt nắm đấm.
Nô tài láo xược, thật sự là nô tài láo xược!
Cơ Trăn Trăn cảm thấy đủ rồi, nàng làm bộ làm tịch hắng giọng một cái: “Khụ khụ ~ Tiêm Liễu, không được vô lễ, đây chính là người hầu được sủng ái nhất bên cạnh cô gia.”
Không Ly mặt không cảm xúc nghĩ: Ta khi nào nói hắn được sủng ái nhất?
Còn có, vừa rồi để nha đầu ở trước mặt hắn nói bóng nói gió, đừng tưởng rằng hắn không nghe ra.
Lúc này, Trần Sương ít nói cũng nhận được ánh mắt ra hiệu của chủ tử, hắn lập tức giả vờ đá vào đùi đệ đệ một cái, cúi đầu chắp tay nói: “Là Trần Tuyết vô lễ, chủ tử và chủ mẫu vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Cơ Trăn Trăn cho hắn một ánh mắt “đứa nhỏ này không tệ”, chắp tay nhỏ đầy thịt sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước.
Tuy rằng kiến trúc trong biệt uyển này có chút cũ nát, nhưng môi trường ở đây không tệ.
Đường nhỏ trong rừng trúc, cầu nhỏ nước chảy, rất tao nhã.
“Lang quân ở chỗ nào?” Cơ Trăn Trăn hỏi Không Ly.
“Ngày thường ở Trúc Hiên Các tu hành, buổi tối sẽ trở về U Lan Các nghỉ ngơi.” Không Ly cười nhạt: “Trăn Nương có muốn đi xem không?”
“Tự nhiên là phải đi xem, buổi tối ta muốn ngủ ở đó.” Cơ Trăn Trăn đương nhiên nói.
Không Ly hơi ngẩn ra: “Hôm nay không vội trở về sao?”
Cơ Trăn Trăn bĩu môi: “Ta mang theo nhiều người như vậy đến đây, chẳng lẽ chỉ là dạo một vòng rồi trở về? Lang quân bảo hạ nhân đến đây đi, chúng ta phát quà, sau đó liền bắt đầu làm việc chính.”
Vì vậy rất nhanh Cơ Trăn Trăn liền nhìn thấy những người mà tên nghèo kiết xác Không Ly nuôi trong biệt uyển này.
Ngoại trừ Trần Sương và Trần Tuyết còn nhỏ tuổi, còn có hai nam tử cao lớn vạm vỡ, một người tên Lăng Phong, một người tên Lăng Vân, là hộ viện trong biệt uyển, còn có một đôi tỷ đệ, tỷ tỷ tên Tích Ngọc, đệ đệ tên Tích Thạch, nhìn qua cũng rất trẻ tuổi.
Những người còn lại đều lớn tuổi hơn, ví dụ như quản gia gần năm mươi tuổi ít nói cười, nữ đầu bếp ba bốn mươi tuổi có ánh mắt đưa tình, lão bá làm vườn trên mặt có một vết sẹo nhưng rất thích cười, kết quả càng cười càng dữ tợn, còn có một lão già tính tình kỳ quái ngồi trên xe lăn, nghe nói là một thợ mộc.
“Lang quân, sao chỉ có những người này?” Cơ Trăn Trăn hỏi.
Không Ly rõ ràng đã nói với nàng, số người còn nhiều hơn số này.
“Rất nhiều người ra ngoài làm việc chưa trở về, nếu tất cả đều trở về, liền đúng với số lượng ta nói với ngươi lần trước.” Không Ly nghiêm túc giải thích.
Cơ Trăn Trăn nhướng mày. Được rồi, về phần làm việc gì, nàng sẽ không hỏi.
Nàng chưa từng nghĩ Không Ly sẽ nói dối, dù sao người ta cũng là quân tử nổi danh, vì vậy nàng vung tay nhỏ lên, hào phóng nói: “Mọi người đều có lễ gặp mặt, người không có mặt cũng phát.”
Không Ly khẽ mỉm cười: “Trăn Nương quá khách khí rồi.”
Đợi đám người hầu đều nhận được thưởng, vui mừng rời đi, Không Ly đặc biệt giữ Lăng Phong lại.
“Trăn Nương, đây chính là người giang hồ ta nói với ngươi, năm đó khi hắn túng quẫn, là ta đã thu nhận hắn, từ đó về sau hắn liền ở lì trong này không chịu đi, nhất định phải ở lại làm hộ viện cho ta.” Không Ly nói xong, còn bất đắc dĩ thở dài.
Lăng Phong: ...
Mấy ngày không gặp, bản lĩnh bịa chuyện của chủ tử càng ngày càng lên tay.